Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 6: Oán linh

Cả người gã tài xế bốc ra mùi hôi thối như cá chết thối rữa trong mương, da thịt khắp cơ thể gã nhầy nhụi mà rơi xuống đất. Cùng gã quái vật ghê tởm này ôm nhau quấn quýt cùng té xuống ruộng đồng bên đường quả nhiên là một trải nghiệm tuyệt cmn vời nhất trong đời cô.

Lâm Nho Duệ quỳ xuống, tay trái đè lại cánh tay quơ quào lung tung của gã tài xế, tay phải lại rút ra con dao gọt trái cây từ thắt lưng rồi liên tiếp đâm vào hốc mắt trống rỗng của gã một cách tàn nhẫn.

Đám học sinh tụ tập đông đủ trước cửa sổ xe nhìn cảnh tượng này mà sững sờ xịt keo.

"Vãi lone!" Trương Lộ trợn to mắt, đưa khuỷu tay khều Liễu Tuyết Linh đang đờ đẫn bên cạnh: "Trước đây cậu ấy cũng dũng mãnh như thế hả?"

Trước màn hình lớn ở quảng trường, các khán giả cũng bắt đầu bình luận.

"Cô gái này ngầu vãi, không biết đã đóng chính trong bộ phim nào chưa?"

"Cảnh nguy hiểm vậy mà không cần đóng thế, ôi nhìn vào tinh thần kính nghiệp này đi, tui pick chị đẹp này rùi đó!"

"Weo, sát khí trong mắt cô ấy làm người coi trên màn hình như tôi còn thấy sợ, diễn xuất đỉnh vậy."

Tựa như đâm một miếng thạch mềm, lưỡi dao xoay tròn rồi kéo ra vô số bọng thịt nhầy nhụa máu. Tuy vậy vẻ mặt của cô gái rất bình tĩnh thong dong, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng mọi người.

Mình thật may mắn khi có cô géi này đồng hành!!

Tất cả mọi người đều chung suy nghĩ như vậy.

Tài xế bị xiên như vậy thì phát ra một tiếng gào thét chói tai, dưới sự đau tột cùng gã giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của Lâm Nho Duệ, bật lên như một cái lò xo, gã vặn đầu 360 độ nhắm vào những người bên trong xe buýt.

"Má ơi nó đến kìa!"

"A a a! Nó quay lại kìa trời ơi!"

Bên trong xe buýt, tiếng la hét của các học sinh vang lên liên tục. Lâm Nho Duệ chửi thề một câu, sau đó nhanh chóng chạy về phía trước, nhảy lên dùng đầu gối phang vào gáy, hai tay cũng nhanh nhẹn khống chế người gã lại, ánh mắt cô lẫm liệt nhìn lên quát lớn: "Mau chạy đi!"

Tiết Phỉ Nhi là người đầu tiên phản ứng, đôi tay run rẩy của cô ta nhanh chóng khởi động xe, sau đó giẫm chân ga phóng cái vèo rời đi.

Trong gương chiếu hậu, bóng dáng cô gái và gã tài xế đang dần dần mất hút. Có người rùng mình: "Chúng ta làm như vậy... Không phải là có chút vô đạo đức sao?"

Trước màn hình lớn ở quảng trường, cũng có mấy tiếng nói lên án.

"Nguyên cái xe tham sống sợ chết! Tôi khinh!" Người thì phẫn nộ

"Chị gái xinh đẹp thật quá đáng thương, người gì mà vừa xinh đẹp lại vừa mạnh mẽ nhưng lại bị bỏ lại như thế, phận làm fan như tui thật muốn khóc hết nước mắt." Người thì đau lòng người đẹp

"Em gái mạnh quá vậy, tui muốn cong rồi nè!" Người thì si mê.

Nếu bọn họ biết những suy nghĩ trong lòng Lâm Nho Duệ là gì, e rằng cũng không dám nói ra những phát ngôn này.

Lâm Nho Duệ nhìn chiếc xe buýt biến mất khỏi tầm mắt, vẻ mặt dịu lại "Mấy kẻ cản đường cuối cùng cũng đi rồi."

"Seth." Cô hỏi dò sứ giả của Thần kia: "Webcam bây giờ không theo tôi nữa rồi đúng không?"

"Không, phần lớn webcam đã đi theo xe buýt rồi, bây giờ cô có thể tha hồ mà phát huy."

Lâm Nho Duệ khởi động thân thể một cái thì xương cốt toàn thân phát ra âm thanh giòn tan. Cô nhìn về phía gã tài xế, oán linh này xịt keo sau đó đột nhiên bỏ chạy.

Lâm Nho Duệ búng tay một cái, đột nhiên giữa không trung hiện lên một đám Diễm Hỏa. Lâm Nho Duệ đưa tay vào trong đám lửa ấy, Diễm Hỏa dường như ẩn chứa một không gian khác, trực tiếp nuốt chửng nửa cánh tay cô.

Cánh tay của cô mảnh khảnh trắng nõn, bắp thịt vô cùng đẹp đẽ. Bỗng nhiên, gân tay cô nổi lên, như dùng hết sức lực rút ra một trường đao rực lửa trong đám Diễm Hỏa ấy.

Trên lưỡi đao còn dính lấy những đám lửa nhỏ. Giống như cắt phô mai, gã tài xế bị trường đao đỏ rực này của cô cắt làm đôi. Mặt cắt ngang còn là một hỗn hợp màu đen như món gà bóng đêm, trong không khí còn thoang thoảng mùi thịt nướng bị khét.

"Tại sao cô lại cứu bọn họ?" Seth không hiểu hỏi: "Tôi đã xem tài liệu về cô, số người chết dưới tay cô không ít hơn hàng nghìn. Sao bây giờ cô lại đột nhiên có lòng tốt như vậy?"

"Sau khi Trái Đất bị hủy diệt, tôi nhận ra một điều."

"Điều gì?"

Lâm Nho Duệ giơ cánh tay lên lau lau lưỡi đao, nhẹ nhàng nói: "Mạng người rất quý giá."

Cô rút con dao gọt trái cây ra khỏi thi hài không nguyên vẹn của gã tài xế, lưỡi dao đã bị cong vòng không sử dụng được nữa.

"Vũ khí" thô sơ này nhanh chóng bị vứt đi, trường đao Liễm Diễm lại không thể bại lộ trước mặt mọi người. Lâm Nho Duệ suy nghĩ một lát, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Seth, tôi có thể mua đồ từ cửa hàng trò chơi bằng thẻ ATM không?"

"Không, không được." Seth lạnh lùng trả lời, sau đó lại nói: "Cô có số dư trong tài khoản, có thể mua trực tiếp."

Khi trò chơi bắt đầu, trên cổ tay mỗi người đều có một chiếc vòng màu đen. Chạm vào chỗ lõm tròn ở giữa vòng tay, Lâm Nho Duệ nhấp vào giao diện trò chơi. Trong thanh hiển thị số dư, điểm uy tín của cô thế mà lại hơn 10.000.