Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 5: Mất tích

Sắc mặt Tiết Phỉ Nhi thay đổi, cô ta kinh hãi lùi lại mấy bước: "Không phải tôi làm, không phải tôi làm! Là ông ta tự té ra."

Mặc dù Tiết Phỉ Nhi thường làm mấy trò quậy phá trong trường, nhưng lần đầu tiên thấy án mạng cũng khiến cô ta sợ hãi đến mức cả người đều run rẩy.

Khuôn mặt ngọt ngào của nữ nhân viên soát vé đột nhiên biến thành vặn vẹo hung ác, cổ họng ả phát ra nhưng tiếng nói máy móc cao vυ't: "Tiết Phỉ Nhi, vi phạm! Tiết Phỉ Nhi, vi phạm!"

Đột nhiên giọng nói điện tử lạnh lùng của Seth vang lên trong không khí: "Người chơi Tiết Phỉ Nhi, vi phạm quy tắc thứ 6 của trò chơi: Tấn công NPC. Cơ chế sử phạt đang bật. Nhóm người chơi sẽ phải đối mặt với sự trả thù của NPC: Oán Linh Trở Về."

Tài xế nằm dưới đường kia bỗng nhiên động đậy! Tay chân gãy lặt của gã chống lên mặt đất, cơ thể như biến thành một con nhện, lại vừa như biến thành một con chó điên luôn miệng gầm gừ, tròng mắt, hàm răng, da thịt, máu đen,... Như bùn nhão mà bê bết rớt xuống đất.

Cảnh tượng trước mắt khiến đám học sinh sợ đến mức câm nín.

Tài xế ngẩng mặt lên, sau đó nở nụ cười đầy máu me. Tiếp theo, gã lại dùng tứ chi nhanh nhẹn của mình phóng lên xe buýt lần.

"A a a a a!" Các học sinh gào thét thảm thiết, người nào người nấy chen nhau chạy thật nhanh về phía khoang sau.

"Đây là cái gì? Chương trình tạp kỹ mới sao?"

"Bộ phim điện ảnh mới à? Không tệ, hiệu ứng kỹ xảo khá chân thật."

"Ủa, cái ông già đầu trọc đó không phải là giáo viên chủ nhiệm của con tôi sao..."

Màn hình LED tại khu vực quảng trường thành phố đột nhiên thay đổi hình ảnh, một người đàn ông trung niên thắc mắc vỗ vỗ vai người vợ bên cạnh mình rồi chỉ vào một học sinh trên màn hình nói: "Bà xã, em xem người kia hình như là Lộ Lộ nhà chúng ta phải không?"

Người phụ nữ trung niên bên cạnh định thần lại, rồi khuôn mặt của bà cũng từ từ thay đổi.

Trong quảng trường đông đúc, càng lúc càng có nhiều người bị thu hút bởi hình ảnh trên màn hình LED mà dừng lại.

Hình ảnh chiếu trên màn hình chân thật đến mức khiến người ta xuýt xoa không thôi.

Chẳng những thế, kỹ năng diễn xuất của các diễn viên và phối âm của diễn viên l*иg tiếng cũng được diễn giải một cách cực kỳ sống động, nó sống động đến mức khiến người xem cảm thấy chính các diễn viên cũng đang bị oán linh truy đuổi đòi xé xác.

Thậm chí, có người còn lên mạng tìm kiếm tên phim, dự định vào rạp đóng góp doanh thu phòng vé.

Một người phụ nữ trong đám đông đột nhiên hét lên, khóc lóc thảm thiết: "Con tôi, con tôi!" Gây ra một vụ náo động nhỏ, chồng của người phụ nữ ấy vội đỡ vợ đã khóc ngất vào trong xe, sau đó đổ cả người mồ hôi lạnh mà gọi cảnh sát.

Lúc này, không khí trong cục cảnh sát cũng rất căng thẳng. Đường dây nóng của cục đang liên tục vang lên, các sĩ quan người nào người nấy cầm những tập tài liệu bận rộn mà đi qua đi lại.

"Được rồi, ngài nói. Con ngài bị bắt cóc? Rồi bị bắt chơi một trò chơi? Quan trọng hơn hết là trò chơi này còn phát trực tiếp ở thế giới thực này?"

Trong văn phòng, đội trưởng Phùng vừa mới kết thúc cuộc điện thoại với cấp trên, anh ta bực tức mà dựt tóc: "Chuyện đéo gì đang xảy ra vậy? Học sinh nguyên một lớp cùng nhau bốc hơi mà một chút động tĩnh cũng không có, má nó đây là đời thật chứ có phải tiểu thuyết đâu?"

Chuông điện thoại lại vang lên. Các đồng nghiệp ở các thành phố lân cận lại gọi điện đến để mượn người, ở chỗ họ nhiều công dân cũng biến mất một cách bí ẩn, đào 3m đất cũng không biết tung tích của các nạn nhân cũng như động cơ của hung thủ.

Tất cả chuyện này chỉ xảy ra cách đây nửa tiếng trước, không có báo trước, nó chợt xảy ra như trong mấy cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng - Một sự tồn tại nào đó mà người Trái Đất chưa biết đến.

"Đội trưởng..." Cấp dưới liếc nhìn những bức ảnh của học sinh đang mất tích, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ rồi trợn mắt kinh hô.

"Chuyện gì? "

Cấp dưới chỉ vào màn hình LED lớn của tòa nhà thương mại phía đối diện cục cảnh sát, đội trưởng Phùng cũng nhìn theo, sau đó anh ta cũng trố mắt câm nín.

Cảnh hỗn loạn trong trò chơi được đồng thời phát trực tiếp trên toàn thế giới. Một cuộc họp thượng đỉnh chung của tất cả các nước cũng đang được triệu tập khẩn cấp...

"Hứa Liệt!!"

Trong chiếc xe buýt hỗn loạn, một nam sinh tên Hứa Liệt đã bị gã tài xế bắt được rồi ném xuống đất.

Cái lưỡi dài chi chít gai của gã vươn ra muốn nếm thử hương vị của trẻ sắp thành niên một chút, nhưng chưa đợi cái lưỡi liếʍ hành động thì đột nhiên một cánh tay mảnh khảnh vươn ra túm lấy cổ gã tài xể rồi kéo ra sau.

Gã bị ném ra như vậy thì nổi trận lôi đình, mười ngón tay như lưỡi liềm nắm lấy thành ghế hai bên, gầm gừ nhìn người mới ném mình ra.

Thầy Lý giơ cái cán dù lên, lớn tiếng nói: "Bạn học Lâm, thầy sẽ giúp em!"

Lâm Nho Duệ liếc nhìn bước chân loạng choạng và đôi tay run rẩy của ông, khóe miệng giật giật, trong lòng thầm nghĩ: Thôi khỏi đi.

Cô đạp chân lên vách xe, ngả người ra sau ôm lấy gã tài xế cùng nhau té ra khỏi xe buýt.