Khuôn mặt của cô được phản chiếu trong gương, đồ đen tóc đen, vẻ mặt hờ hững, đôi mắt màu hổ phách mang đầy sự lạnh lẽo sắc bén.
"Trò chơi sắp bắt đầu, tôi sẽ lặp lại các quy tắc một lần nữa." Lúc này, giọng nói của Seth vang lên trong đầu cô.
"Hãy sử dụng dị năng của bản thân thật cẩn thận, nếu để dị năng bại lộ trước mặt mọi người, cô sẽ bị trừ 100.000 điểm uy tín. Nếu điểm uy tín bị âm, thì cô không phù hợp với "Trò chơi" của "Thần". "
"Điểm uy tín là đơn vị tiền tệ thông dụng trong "Trò Chơi Trốn Thoát", vào mỗi màn chơi kết thúc, tùy theo xếp hạng của mỗi người mà có những phần thưởng điểm khác nhau, điểm uy tín này có thể được đổi lấy các vật phẩm siêu thực trong phần "Cửa hàng" của trò chơi."
"Tuân thủ các quy tắc của trò chơi, che chở quái vật, cấm huyết ngược quái vật, và hơn hết cô không được diệt sạch tất cả quái vật, đây là những quy tắc để tạo nên một trò chơi đầy ý nghĩa."
"Vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi điểm uy tín bị âm?" Lâm Nho Duệ thấp giọng hỏi.
Seth tàn nhẫn nói: "Thì chúng tôi sẽ gϊếŧ cô."
"Được rồi." Cô xỏ giày vào, khởi động tay chân mấy cái: "Lắm yêu cầu thế."
Seth bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy......"
Một luồng ánh sáng lóe lên, cảm giác lóa mắt và choáng váng thay nhau ập vào đầu cô. Chờ khi Lâm Nho Duệ thích ứng dần với mọi thứ rồi mở mắt ra lần nữa thì bản thân cô đã ở trong một chiếc xe buýt đang di chuyển.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, hai bên đường có những cánh đồng lúa mì vô tận, những bông lúa mì xanh biếc theo gió mà dập dìu như sóng biển, hương thơm ngát còn xông vào trong xe.
Chiếc xe buýt đang chạy trên một con đường đất, trên ghế lái là một tài xế trông rất xa lạ, đứng ở cửa xe là một nữ nhân viên soát vé mảnh khảnh.
Ánh mắt Lâm Nho Duệ dán vào người nữ nhân viên soát vé kia, thấy bị nhìn, người kia cũng nhìn cô lại rồi khẽ gật đầu nở nụ cười ngọt ngào nhưng cứng ngắc như búp bê.
Lúc này, vì bánh xe chạy trên nền đất không bằng phẳng nên thân xe rung lắc dữ dội, xóc nảy như thế lần lượt đánh thức các học sinh của lớp 12A3.
Ngồi bên cạnh Lâm Nho Duệ là Tiết Phỉ Nhi, cô ta nửa tỉnh nửa mơ lầm bầm lầu bầu trong miệng: "Cái quần què gì vậy?" Sau đó khi mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cô ta còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, ánh mắt không khỏi trở nên dại ra.
Càng lúc càng có nhiều học sinh nữa tỉnh lại, hồi nãy mọi người vẫn còn ở trong lớp học, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trên xe buýt, rất nhiều học sinh tưởng mình bị bắt cóc, bắt đầu hét toáng cả lên.
Thầy Lý bị bọn học sinh đánh thức, ông không chút do dự đi tới chỗ tài xế: "Anh là ai? Bất kể mục đích của anh là gì, nhưng bây giờ anh đang phạm tội bắt cóc đấy, xin hãy lập tức dừng xe lại..."
Đột nhiên, trong xe vang lên âm thanh dòng điện ""Xoẹt xoẹt".
Giọng nói điện tử quen thuộc kia vang lên trong không gian: "Hỡi những người may mắn đã được chọn, các bạn là những người được Thần pick để tham gia vào Trò Chơi Trốn Thoát của người. Các bạn hiện đang ở trong Trò Chơi Trốn Thoát - Khu Hoa Hạ - Tái Khu C1. Tôi là Seth sứ giả của Thần. Để giúp người chơi thích ứng với nhân vật nhanh hơn, thì tôi sẽ nói rõ kịch bản triển khai của màn chơi này."
Theo lời nói của Seth, một màn hình được mở ra trước mặt mọi người, trên đó là những dòng chữ trông rất lạ lùng.
"Rời xa thành phố, hình ảnh vùng nông thôn xinh đẹp dần hiện lên, các học sinh đến thăm gia đình Thomas vừa mất đi cô con gái nhỏ."
"Tai nạn xảy ra, các học sinh lần lượt biến mất. Không khí trong nhóm học sinh ngày càng ngột ngạt, bọn họ nghi kỵ cuồng loạn lẫn nhau. Tay chân lẻ tẻ, nội tạng vụn nát, trong nồi canh súp đặc sệt kia hình như còn nổi lên những gương mặt quen thuộc."
"Trong rừng cây có những ánh mắt ác ý nhìn trộm nhóm người, miệng của những thứ đó còn đang không ngừng nhỏ dãi đầy đất... Rốt cuộc gia đình Thomasson đang che dấu những bí mật động trời gì?"
Theo giọng nói điện tử máy móc đọc nguyên văn nội dung, một bầu không khí đáng sợ khủng bố vô hình bao trùm toàn bộ xe buýt.
Lâm Nho Duệ dùng ngón tay quấn lấy lọn tóc bản thân ngắm nghía, trong lòng bắt đầu suy tính: Xem ra muốn chiến thắng các màn chơi thì cũng cần giải mã câu chuyện trong đó nữa?
Bóng người bên cạnh chợt lóe lên, Tiết Phỉ Nhi không nhịn được nữa đứng dậy, cô ta không chút sợ hãi chạy lên đằng trước, mắng chửi tài xế: "Tôi đếch thèm quan tâm đến Trò Chơi Trốn Thoát của các người! Mau dừng xe ngay lại cho bà!"
Tài xế dù có bị mắng chửi ra sao đều giữ nguyên cái bản mặt không cảm xúc, vẫn cứ bon bon lái xe.
Tiết Phỉ Nhi bị phớt lờ nên đâm ra cáu, cô ta vươn tay ra chộp lấy vô lăng của tài xế, hai người giằng co vô lăng khiến xe bắt đầu lắc lư, đám người trong khoang xe cũng theo đó mà loạng choạng.
Đột nhiên, xe buýt đang phóng với tốc độ cực cao nhanh chóng dừng lại. Tài xế bật ra khỏi ghế lái, đập vỡ kính chắn gió bay ra ngoài, sau đó té xuống đường rồi bất động.
Dần dần, dưới cơ thể người tài xế kia chảy ra dòng chất lỏng màu đỏ.