Lâm Nho Duệ thu hồi ánh mắt, đi về phía cửa nhà vệ sinh.
"Làm người đừng quá kiêu ngạo."
Một nữ sinh trong nhóm cười hì hì sau đó tiến lại gần giơ chân định đá vào lưng cô. Lâm Nho Duệ như có đôi mắt sau lưng, cô nhanh chóng né tránh, đồng thời quay người lại bắt lấy bắp chân của nữ sinh kia.
"Dám đá tôi à?" Lâm Nho Duệ hỏi: "Cậu có biết đá không vậy? Nếu không biết thì để tôi dạy cho."
Nữ sinh kia bị cặp màu hổ phách nhìn chằm chằm như vậy cả người toát mồ hôi lạnh, ngay lập tức bụng dưới của nữ sinh như bị thứ gì đó quật vào, sau đó toàn thân bay ngược ra táng vào cái cửa một cái ầm, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Tất cả mọi người đều sững sờ. Bọn họ còn không nhìn thấy rõ toàn bộ quá trình hành động của Lâm Nho Duệ.
Đây, đây thực sự là sức mạnh mà một nữ sinh nhỏ bé sao?
Nếu bọn họ biết đây vẫn chỉ là một chút sức mạnh nhỏ nhoi của Lâm Nho Duệ, e là sẽ không nhịn được mà há hốc miệng.
Lâm Nho Duệ vẫn khá hài lòng với kết quả này, xem ra sức mạnh của cô vẫn chưa bị giảm sút bởi vì trọng sinh.
Dựa theo trí nhớ đi đến lớp học 12A3, Lâm Nho Duệ đẩy cửa bước vào như chốn không người.
Đứng trên bục giảng là một người đàn ông trung niên nửa hói đeo kính gọng đen.
Đây là giáo viên chủ nhiệm của lớp, mọi người hay gọi ông là thầy Lý.
Lần cuối Lâm Nho Duệ nhìn thấy thầy thì nguyên phần thân dưới của ông đã biến mất, phần thân dưới nhuốm máu ấy đã bị một con chó hoang biến dị ngậm trong miệng, đôi mắt ông vô thần trừng lên nhìn bầu trời.
Thầy Lý bất mãn ho khan một tiếng: "Vào học rồi, mau vào chỗ ngồi đi."
Lâm Nho Duệ kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn bày ra sách giáo khoa, cốc nước và hộp bút hình nhân vật trong trò chơi, cặp sách và điện thoại thì được đặt trong hộp bàn, gió ngoài cửa sổ cuốn vào khiến trang sách lật nhẹ vài trang, ánh nắng mặt trời cũng tràn đầy dịu dàng.
Đã lâu lắm rồi.
Lâm Nho Duệ thầm nghĩ.
Cô liếc nhìn thời gian, vẫn còn 18 giờ nữa trước khi trò chơi do "Thần" thiết lập được bắt đầu.
Buổi tối. Màn đêm bao phủ muôn nơi, những học sinh trong lớp phụ đạo theo đó cũng líu ra líu rit trở về ký túc xá.
Lúc Trương Lộ đẩy cửa ra thì một mùi thức ăn thơm ngon nồng nặc xộc vào mặt. Nàng ấy định thần lại, nhìn chiếc bàn trong phòng đang bày biện nồi thịt hầm khoai tây còn dư chút đỉnh, hộp mì cay trống rỗng, những thứ còn dư lại là dmấy cái Tiểu Long Bao và hai con vịt quay đã ăn được một nửa.
Nàng ấy trố mắt nhìn Lâm Nho Duệ đang bất động trên giường, ngơ ngác hỏi: "Duệ Duệ, cậu là người ăn hết cái đống này hả?"
Lâm Nho Duệ ừ một tiếng.
"Chiều nay cậu xin nghỉ ốm để ra ngoài chơi phải không? Duệ Duệ, chúng ta đều đã là học sinh lớp 12, cậu không thể lơ là như vậy." Trương Lộ lắc đầu.
Liễu Tuyết Linh lo lắng đi tới: "Duệ Duệ, buổi chiều nay gia đình của nữ sinh bị cậu đánh đã đến trường, thầy Lý nói sẽ gọi điện thoại cho phụ huynh cậu..."
Lâm Nho Duệ cầm quyển sách phẩy phẩy cho mát: "Sao cũng được."
Chiều nay cô trốn ra ngoài ăn uống thỏa thuê, tiêu hết sạch tiền trong người, tận hưởng cuộc sống ngày xưa trước khi tận thế xảy ra.
Đối với hậu quả của việc đánh nữ sinh kia bị thương cô cũng không quan tâm lắm.
Dù sao ngày mai, trường học cũng không rảnh truy cứu cô nữa.
Ngay khi Liễu Tuyết Linh đang định nói thêm gì đó, thì người vốn đang thong thả lạnh nhạt nằm trên giường kia đột nhiên đảo con ngươi màu hổ phách kia nhìn xuống dưới: "Cậu có thể nào đừng bắt chuyện với tôi nữa được không? Thật sự rất phiền đấy."
Liễu Tuyết Linh sững sờ, viền mắt nhanh chóng đẫm lệ sau đó bắt đầu khóc sướt mướt.
"Duệ Duệ, bây giờ ngay cả cậu cũng ghét bỏ tớ à?"
Liễu Tuyết Linh là người rất nhu nhược, nói thẳng ra là một bạch liên hoa, thế nên mấy bạn học trong lớp đều không ưa nàng ta, mấy người còn lại trong phòng thấy thế cũng chỉ an ủi nàng ta vài câu rồi cũng bỏ đi ngủ.
Trong đêm tối, thời gian lặng lẽ trôi qua, bình minh của ngày thứ hai bắt đầu lặng lẽ ló rạng phía chân trời.
Đúng như dự đoán, vừa đến trường Lâm Nho Duệ bị thầy Lý gọi lên văn phòng, thầy Lý một bên mắng cô một bên cười cười nói chuyện nhẹ nhàng với đầu bên kia điện thoại: "Đúng đúng, học sinh kia đã được gọi đến văn phòng, hai ông bà đang ở cổng trường à? Được được, tôi sẽ đợi..."
"Thầy Lý." Lâm Nho Duệ đột nhiên mở miệng.
Thầy Lý cau mày quát lớn: "Cái gì?"
"Em muốn đi vệ sinh."
Thầy Lý không kiên nhẫn xua tay: "Đi đi."
Thầy Lý hoàn toàn không ngờ lại bị cô lừa một cú, sau khi rời khỏi văn phòng cô cũng không ngu gì quay lại nữa.
Lâm Nho Duệ đi vào nhà vệ sinh, mở ba lô của mình ra, bên trong có một chiếc áo ba lỗ, một chiếc áo khoác đen, quần tây và đồ lót.
Cô cởϊ áσ sơ mi ra rồi đổi thành nguyên cây đồ màu đen. Xét thấy đồng phục học sinh nếu dính máu sẽ rất khó giặt, nên bộ quần áo trong cặp cô đã đặc biệt chuẩn bị.