Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 2: Kiếp trước

Lúc Lâm Nho Nhuệ mở mắt ra, bên tai đã vang lên giọng nói chanh chua này khiến cô không khỏi cau mày.

Cô nhìn xung quanh, bây giờ cô đang ngồi trên nắp bồn cầu trong một buồng vệ sinh.

Mọi thứ rất sinh động, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh đi qua đi lại rất sống động của người bên ngoài. Còn bên trong nhà vệ sinh này, là âm thanh cô gái bị bắt nạt đang thấp giọng nức nở.

Lâm Nho Duệ cúi đầu xuống, năm ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm vào nhau, ngay lập tức trong lòng bàn tay xuất hiện một đám Diễm Hỏa bùng cháy.

Trong ánh mắt phản chiếu lấy ánh lửa, làm cô cảm thấy mình giống như đang trọng sinh trở về Trái Đất cũ ấy.

Trong không gian đen kịt kia, Seth đã cho cô thấy sức mạnh phi thường của "Thần".

Đồng thời cũng chấp thuận, chỉ cần Lâm Nho Duệ hoàn thành tất cả các màn chơi của trò chơi trốn thoát, bọn họ sẽ sử dụng khả năng đặc biệt của mình để quay ngược thời gian của Trái Đất về 72 giờ trước khi sự kiện loài người bị tận diệt kia.

72 giờ.

3 ngày cũng đủ để quyết định sự sống còn của nhân loại, đây là tia niềm tin cuối cùng trong tuyệt cảnh.

Lâm Nho Duệ chậm rãi thở ra, ánh mắt lóe lên, mở cửa bước ra ngoài.

Chuông vào lớp đã vang lên từ lâu, gian phòng chính giữa nơi Liễu Tuyết Linh đang nửa nằm nửa ngồi đột nhiên vang lên tiếng "Kẽo kẹt" rồi cửa mở ra.

Tất cả mọi người đều sững sờ, cứ như thế một đám người mở trừng con mắt nhìn người bước ra từ gian phòng đó.

Một cô gái có dáng người cao gầy bước ra, khuôn mặt cô chính là tiêu chuẩn mỹ nhân mà mọi người hay nói, đôi mắt màu hổ phách to tròn, đuôi mắt hướng lên, mặt nhỏ cằm nhọn, làn da trắng tuyết.

Tiết Phỉ Nhi nhận ra, đây là Lâm Nho Duệ học ban số 3, vừa xinh đẹp lại vừa học giỏi, cũng khá nổi tiếng trong khối.

Và một điều quan trọng hơn, cô và Liễu Tuyết Linh là bạn thân.

Khi Liễu Tuyết Linh nhìn thấy cô xuất hiện, hai mắt nàng ta nhanh chóng sáng lên, sau đó lại buồn bã đáng thương nhìn cô khẽ hô: "Duệ Duệ!"

Lâm Nho Duệ không thèm nhìn đến nàng ta, cô đi thẳng đến bên bồn rửa tay bật vòi nước, sau đó bóp ra ít xà bông, cẩn thận xoa xoa hai bàn tay.

Ngay cả hội chị em của Tiết Phỉ Nhi cũng bị cô coi là không khí.

Chuyện này khiến sắc mặt Tiết Phỉ Nhi vô cùng khó coi. Ở trường học này không ai dám làm cô ta mất thể diện, vậy nên thái độ phớt lờ của Lâm Nho Duệ hoàn toàn là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi vặn vẹo: "Này, mày thấy hết rồi đúng không? Muốn đi nói với giáo viên đúng không?"

"Duệ Duệ! Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu mau đi đi!" Liễu Tuyết Linh vừa khóc vừa bò qua ôm lấy đùi Tiết Phỉ Nhi, ngăn cản cô ta đến gần Lâm Nho Duệ.

Lâm Nho Duệ thờ ơ. Sau khi rửa tay trái, lại bắt đầu rửa qua tay phải.

Mấy nữ sinh trong hội Tiết Phỉ Nhi trao đổi ánh mắt không có ý tốt với nhau, sau đó dần dần vây quanh Lâm Nho Duệ: "Mày là bạn của con điếm này hả, trông cũng không tốt đẹp gì mấy. Vẫn nên để bọn tao dạy dỗ lại một chút."

Đương lúc nhóm nữ sinh kia vây đến. Đột nhiên, Lâm Nho Duệ ngẩng đầu nhìn lên chiếc gương, chiếc gương cũng theo đó mà phản chiếu ánh mắt của cô.

Đây là ánh mắt gì chứ?

Màu mắt hổ phách kia ánh lên sự lạnh lẽo, sát ý uy nghiêm, như thể vừa mới bước lên từ âm trì địa ngục.

Ánh mắt ấy khiến Tiết Phỉ Nhi không khỏi rùng mình! Cô ta đã nhìn thấy những tên sát nhân ngoài đời thực, nhưng ánh mắt của những kẻ đó lại không đáng sợ bằng ánh mắt của cô gái trước mặt này!

"Liễu Tuyết Linh? Tiết Phỉ Nhi?... Là các cô" Lâm Nho Duệ lẩm bẩm, ký ức dần dần khôi phục.

Đây chỉ là một Trái Đât hư ảo, nhưng tất cả mọi thứ đều được mô phỏng theo quỹ đạo của kiếp trước.

Cô nhớ rõ rằng Liễu Tuyết Linh chính là người bạn thân nhất của cô.

Sau khi Virus Zombies bùng phát, cô, Liễu Tuyết Linh, Tiết Phỉ Nhi và một số nữ sinh từ các lớp khác bị mắc kẹt trong ký túc xá nữ, ngày qua ngày họ chỉ dựa vào mấy hộp mì ăn liền nhỏ để sống sót.

Nửa tháng sau, một gã đàn ông tự nhận mình đánh thức dị năng đến chỗ của bọn họ, gã vác loa phóng thanh thông báo, chỉ cần các cô đưa thức ăn cho gã thì gã sẽ đưa các cô ra ngoài.

Liễu Tuyết Linh là người đã đề nghị đi theo gã đàn ông này, nhưng sau khi bàn bạc mọi người đều cảm thấy gã không đáng tin cậy nên không đồng ý.

Khi đó, vẻ mặt của Liễu Tuyết Linh vẫn rất bình thường.

Cho đến ngày hôm sau mọi người thức dậy, nàng ta đã biến mất cùng với tất cả lương thực còn lại trong ký túc xá.

Vì vậy cả nhóm buộc phải rời khỏi ký túc xá, bước lên con đường chạy trốn.

Lúc đó, Lâm Nho Duệ đã yếu ớt vô cùng, khi cô cảm thấy mình sắp chết đói thì chính Tiết Phỉ Nhi mặt mày vàng vọt nhịn lại đói khát chia sẻ một nửa quả táo thối cho cô.

Đáng tiếc sau này khi Lâm Nho Duệ muốn tìm cô ta để trả ơn, thì lại nghe nói cô ta đã bị bạn trai mình đẩy vào đám xác sống để thoát thân.