Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 44: Vàng bạc đầy nhà

Tống Tuân giống như ông cụ non.

Nếu là kiếp trước, ở độ tuổi của Tống Tuân thì cũng mới là học sinh cấp ba thôi nhỉ? Nhưng bây giờ, hắn lại là trụ cột của gia đình.

“Bốn lượng bạc, ta không thể giữ hết được, cũng biết ca ca không muốn cầm lấy, vậy nên… sau khi đưa cho cha nương một ít, chỗ tiền này sẽ chia cho huynh một nửa, còn lại thì muội giữ giúp huynh, đợi sau này nếu như muội cần dùng tiền để buôn bán thì dùng tiền này để góp vào, đến lúc đó, mỗi tháng đều sẽ có tiền lời rồi!” Tống Anh nhếch miệng cười.

Chút bạc vụn này, thật sự làm con người ta cảm thấy thoải mái.

Kiếp trước, bởi vì cuộc sống khổ cực nên nàng đã là một người tham tiền rồi, không ngờ rằng sau khi được trọng sinh, lại vẫn là một người tham tiền.

“Muội muốn buôn bán ư? Ta nói rồi, số tiền này, muội nên để dành…..”

Tống Tuân còn chưa nói xong, Tống Anh đã nói: “Ca, thời điểm muội còn ở Hầu phủ, cuộc sống mỗi ngày đều rất khó khăn, lúc đó, nha hoàn còn xinh đẹp và quý phái hơn cả muội, muội không có tiền để khơi thông, càng không có tiền để chăm lo cho bản thân, mỗi tháng, hơn nửa thời gian đều phải chịu đói, huynh biết khi một tiểu thư đói bụng thì trong lòng sẽ nghĩ gì không? Lúc đó, muội nghĩ rằng nếu như có một ngày, muội có vàng bạc đầy nhà thì tốt quá rồi! Bây giờ muội tự do rồi, đương nhiên là phải cố gắng hoàn thành tâm nguyện của mình chứ!”

Lời này của Tống Anh, thật sự không phải là nói dối.

Lúc đó, nguyên chủ thật sự trải qua những ngày tháng như vậy, cũng thật sự có suy nghĩ như vậy.

Bây giờ nàng đã tới đây rồi, nàng có thể cảm nhận được, thực sự tính cách của nàng và nguyên chủ có mấy phần tương đồng, nhưng nguyện vọng này thì gấp đôi lên, xem như là càng mạnh mẽ hơn.

Vừa nhắc đến Hầu phủ, Tống Tuân không nói được câu gì.

Hắn có thể nói gì đây? Đương nhiên không thể cự tuyệt được nữa.

“Cho muội hết, ta không cần.” Tống Tuân đơn giản nói.

“Của muội thì muội mới lấy, không phải của muội thì sẽ không lấy.”

Tống Anh ngửa đầu, khuôn mặt bướng bỉnh.

Tống Tuân không làm gì được, đành phải nói: “Vậy muội chỉ cần chia cho ta một lượng thôi, nếu không thì hai chúng ta đừng ai lấy nữa, để cha trả tiền lại cho người ta là xong!”

Lời nói của hai huynh muội lại truyền đến tai của hai người ở bàn trà bên cạnh không sót câu nào.

“Đại nhân, ngài đặc biệt tới đây uống trà, không phải chỉ để nghe hai huynh muội họ nói chuyện phiếm chứ? Hay là…. bọn họ là nghi phạm từ nơi nào đến? Ta nhìn thấy cũng giống giống, đặc biệt là nữ tử này, luôn mang mành che không chịu lộ diện, nhất định có gì đó mờ ám! Còn thủ pháp oẳn tù tì của nàng ta nữa, thực sự không giống người bình thường, bọn họ còn nhắc đến Hầu phủ…. chẳng lẽ người của Hầu phủ chính là người bị hại?” Thuộc hạ bên cạnh mặt mày ngưng trọng, bắt đầu cầm bội đao, lúc nào cũng có thể xuống tay.

Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của người khác, Tống Anh ở bên này đưa mắt nhìn qua.

Chỉ nhìn thấy hai đại nam nhân, trông rất giống hung thần ác sát.

Trong lòng có chút hoài nghi, lẽ nào là kẻ trộm để mắt đến ngân lượng của nàng và ca ca sao?

Vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây mới được.

“Đại nhân, sắc mặt bọn họ lộ vẻ căng thẳng, nhất định là có phòng bị, chuẩn bị tẩu thoát.” Trương Đức lại nói.

“Chỉ là người bình thường thôi, không cần quản nhiều.” Hoắc Triệu Uyên hướng mắt nhìn về bên kia, đơn giản nói.

Không ngờ rằng, vị đại tiểu thư vốn dĩ đã chết của Diên Bình Hầu kia lại xuất hiện ở chỗ này, chẳng trách giọng nói hắn nghe được hôm qua khá quen tai.

Lúc trước, hắn từng gặp nàng ở dạ yến, nhưng nghe nói vị Tống đại tiểu thư đã được định hôn cho lão Vương gia, khi đó, mặc dù hắn cảm thấy già trẻ phối hôn có chút không ổn, nhưng không liên quan gì đến hắn, cho nên cũng chỉ nhìn nữ tử này một chút.

Sau đó lại nghe được tin nàng không còn nữa, cũng thấy đáng tiếc một phen, không ngờ rằng người này lại chạy tới chỗ đất phong của hắn.

Bỏ đi, cũng chỉ là một nữ tử đáng thương, không cần tra hỏi quá nhiều.

Dọc đường, Tống Anh luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, lo lắng hai tên “người xấu” to lớn thô kệch kia đuổi theo, cũng may cả đường lo sợ cũng về được đến nhà.

Tống Tuân nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, không nhịn được cười: “Ban ngày ban mặt, nào có lưu manh dám ăn cướp chứ? Muội nên giấu kỹ ở trong lòng đi, về đến nhà đừng lỡ miệng để lộ ra, nếu không, chắc chắn nương sẽ khóc lóc bắt muội mua dược cao, muội muốn dựa vào số tiền này để sinh lời là điều không thể nào.”

“Muội biết rồi!” Tống Anh lập tức đáp lời: “ Ca ca, huynh về nhà trước đi, muội phải ra ruộng lúa xem thử rồi tạo một vài kí hiệu, sau này nếu như Lý gia lại động tay động chân, chúng ta cũng có thể kịp thời hay biết.”