Bây giờ sắc trời còn sớm, Tống Tuân cũng mặc nàng đi.
Tống Anh chạy ra ruộng nhà mình, từ xa đã nhìn thấy Lý Tam đứng trên bờ ruộng nhà nàng. Tống Anh thấy vậy cũng không rút dây động rừng, đi vòng qua một vòng, nấp trong bụi cỏ ở chân núi, lặng lẽ quan sát.
Ruộng nhà nàng nằm dưới chân núi nên Tống Anh có thể thấy rất rõ ràng.
Lý Tam thở ngắn than dài một lúc lâu: “Lại không có!? Không phải chứ? Chẳng lẽ cây nhân sâm đó chạy tới ruộng nhà người khác rồi à? Cũng đúng cũng đúng. Ờm... Ruộng nhà Tống lão Nhị cũng không khác gì ruộng nhà người khác, nhân sâm có chân dài, chắc chắn sẽ không ở mãi trong đất của một nhà...”
Dứt lời, Lý Tam bắt đầu quan sát ruộng của những nhà khác xung quanh.
Tống Anh nghe xong thì không hiểu gì.
Nhân sâm? Còn có chân dài?
Chẳng lẽ Lý Tam điên rồi sao?
Tống Anh không vội hành động, vẫn nấp trong chỗ tối nhìn Lý Tam bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ ruộng của từng nhà một, tròng mắt như rơi xuống ruộng, không hề nhìn chỗ khác, vừa đi vừa lẩm bẩm, không biết nói cái gì.
Lý Tam như vậy trông hơi quái dị, khiến người ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng chưa đến nửa canh giờ, tức phụ của Lý Tam - Lưu thị đã ra tới, miệng ồn ào: “Đương gia! Sao ngươi lại giống hồn ma thế! Trong nhà đã náo loạn như vậy rồi, sao ngươi còn không nghĩ cách giúp cho mẫu tử bọn ta! Hôn sự của Tiến Bảo phải làm sao bây giờ? Họ Phương kia đúng là không ra gì, thế mà lại vác mặt tìm người tới hỏi có phải Tiến Bảo có bệnh kín hay không! Đã đính hôn rồi, mấy người bọn họ có ý gì đây!?”
Lưu thị sắp tức chết rồi, sao nam nhân nhà mình còn có thể làm loạn như vậy chứ? Đang yên đang lành lại không chịu đi làm việc, gần đây cứ ba ngày thì hết hai bữa chạy đến chỗ này của Tống gia!
Nếu không phải lần nào đến cũng thấy xung quanh không có người, bà ta đã cho rằng nam nhân nhà bà ta léng phéng với tiểu hồ ly không biết xấu hổ nào đó ở đây rồi!
“Chuyện đó thì quan tâm làm gì? Không phải chỉ là hôn sự thôi sao? Chờ ta tìm được đồ rồi, Phương gia gì đó ta còn không thèm để vào mắt đâu! Đến lúc đó, chúng ta dọn nhà vào huyện thành ở, tìm cho Tiến Bảo một tức phụ trong huyện thành!” Lý Tam hầm hừ.
“Làm gì còn tức phụ nào trong huyện thành chứ! Người trong thôn đều bỏ chạy hết rồi! Phải nói nha đầu Tống gia kia thật đen đủi, từ khi dính vào nhà bọn họ, Tiến Bảo của chúng ta gặp đủ thứ chuyện xui xẻo! Bây giờ nó hoàn toàn không có bệnh tật gì, vậy mà thông gia lại muốn từ hôn...” Miệng Lưu thị toàn lời oán hận.
Gần đây đúng là phiền phức.
Đã phân gia nhưng thanh danh không tốt lắm, lão gia tử và lão thái thái cũng đi theo bọn họ. Lẽ ra bọn họ là Tam phòng, dù có thế nào cũng không tới lượt bọn họ phụng dưỡng phụ mẫu! Nhưng bởi vì Đại phòng không hài lòng với phần ít ỏi được chia, thậm chí còn không chịu phụng dưỡng phụ mẫu!
Còn có Tống gia kia...
Nghe nói con gà mái già trước đây đưa cho Tống gia vậy mà mấy ngày trước lại đẻ trứng, đẻ ra một quả trứng to gấp đôi trứng bình thường. Mọi người đều nói Tống gia Nhị Nha đầu có phúc khí...
Phúc khí khỉ gió gì! Ai tận mắt nhìn thấy gà mái già đẻ trứng? Tống gia nói cái gì thì là cái đó à!?
Phi!
“Đương gia! Rốt cuộc ngươi đang tìm cái gì thế? Chẳng lẽ ngoài ruộng còn có vàng sao!?” Lưu thị cả giận.
“Đúng là có vàng đấy! Một phụ nhân suốt ngày ở trong nhà như ngươi thì biết cái gì!” Lý Tam hừ một tiếng, nghĩ thầm sắc trời cũng không còn sớm, ngày mai lại đến tìm, thế là nói: “Hôm nay đi về trước, ngày mai ngươi cùng ta đến đây tìm!”
Lưu thị nghe xong, trong lòng buồn bực không thôi.
Tìm tìm tìm, dưới đất toàn là bùn, tìm cái rắm!
Hai phu thê vừa đi, đồng ruộng lập tức trở nên yên ắng.
Chạng vạng tối, trong thôn không có ai ra ngoài đi dạo. Tống Anh đang chuẩn bị đi ra ruộng làm gì đó để đánh dấu, nhưng còn chưa đứng dậy lại đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt trong bụi cỏ.
Chẳng lẽ có rắn ư!? Tống Anh giật thót trong lòng.