Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 42: Ꮆiết chóc

Những đồ được bán ở chợ này, hầu hết đều có giá cố định, nếu có người tăng giá quá cao thì sẽ bị kiện, nhưng loại quả này của Tống Anh không theo quy định nào.

Quả nhà người khác vừa chua lại vừa chát, mà quả nhà nàng chắc chắn là “báu vật quý hiếm”, hương vị quả thật cũng không giống bình thường, tất nhiên cũng không tăng giá bừa bãi.

Ngược lại là Giang Tử Thương, đã trả tiền, nếu những quả này không có vấn đề gì thì không thể trả lại, hơn nữa, hắn ta đã thua bảy mươi ván kéo búa bao, càng đuối lý hơn, cho dù quan tuần tới cũng không dám nói nửa từ “không” với Tống Anh.

Tất nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng nhỏ tới Tống Anh.

Ít nhất từ giờ trở đi, trò chơi oẳn tù tì của nàng sẽ không còn sức hấp dẫn gì nữa.

Tất cả khách hàng đều sẽ biết bản lĩnh chơi kéo búa bao của nàng rất lợi hại, muốn chiếm hời từ tay nàng là chuyện tuyệt đối không thể.

Nhưng Tống Anh cũng không ngại.

Hương vị của quả dại mà nàng bán rất ngon, đã khá có danh tiếng, mấy ngày tới căn bản không cần lo đến chuyện buôn bán, huống hồ, nàng cũng không trông cây vào việc bán quả dại này để kiếm sống, nhiều nhất là năm ngày, năm ngày sau, nàng tất nhiên sẽ nghĩ phương pháp kiếm tiền khác.

Lúc này, Giang Tử Thương đã mặt đỏ tai hồng, nghĩ đến bốn lượng bạc kia của mình, hắn ta có suy nghĩ muốn bóp chết Tống Anh.

Nhưng nhiều người đi tới đi lui như vậy, hắn ta có thể làm gì?

Nếu làm ầm ĩ, hắn ta quả thật sẽ bị chỉ trích, nếu không làm ầm ĩ…

Cũng chỉ có thể hy vọng vào mười cơ hội cuối cùng, hắn ta có thể thắng được một ván!

Giang Tử Thương oán giận nghiến răng, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tay của Tống Anh, giống như làm như vậy có thể giúp hắn ta thấy rõ động tác tiếp theo của nàng!

Nhưng mà…

Vô dụng.

Cho dù hắn ta cố ý ra chậm hơn một bước, tay của Tống Anh vẫn vừa vặn vươn ra cùng lúc với hắn ta, vẫn thắng hắn ta!

Mười cơ hội cuối cùng, rất nhanh đã sử dụng hết.

Tống Anh nhếch miệng cười: “Đa tạ Giang đại ca đã chiếu cố việc làm ăn của hai huynh muội ta, ta thấy Giang đại ca mua nhiều như vậy, cái sọt này cũng đưa cho Giang đại ca dùng luôn nhé.”

Gần hai sọt quả dại, hắn ta mang về như thế nào chứ?

Hơn nữa, chỉ là ít quả dại mà thôi, sao hắn ta còn phải mang nó về?

Hắn ta hận không thể đạp hai cái sọt này xuống đất, dẫm nát toàn bộ quả dại ở bên trong thành bùn, nhưng sự thật là, nếu hắn ta làm như vậy, quan tuần tra ở khu chợ này sẽ bắt hắn ta dọn sạch…

Suy nghĩ như vậy, Giang Tử Thương càng tức giận hơn.

Phải cố gắng kìm nén cơn giận.

“Tống huynh, ngươi và ta học cùng trường một thời gian, không ngờ rằng ngươi lại vì ít bạc mà tính kế ta như vậy! Cũng đúng thôi, nhà ngươi nghèo khổ, ta tiếp tế cho ngươi ít tiền cũng đúng, ngươi xin lỗi ta, ta cũng không thể tính toán chi li với ngươi, nghe nói khuôn mặt của lệnh muội bị huỷ hoại, dung nhan xấu xí, ta biết là đời này không thể gả ra ngoài, tiền này coi như để lại cho lệnh muội dưỡng già!” Giang Tử Thương cười lạnh một tiếng, lại nói: “Về phần những quả dại này… Ta không giống ngươi, chưa nghèo túng đến mức phải ăn quả dại này cho chắc bụng, cũng để lại cho ngươi hết!”

Tống Tuân còn chưa mở miệng, Tống Anh đã cười nói: “Vậy đa tạ Giang đại ca nhé! Mấy quả dại này, chúng ta đã bán đi, lấy về bán lại lần nữa cũng không hay lắm, như vậy đi, nếu Giang đại ca đã hào phóng như thế, ta thay huynh phân phát hai sọt quả này cho mọi người, ai thấy thì có phần!”

Nói xong, Tống Anh và Tống Tuân bắt đầu gói quả dại lại.

Xung quanh quầy hàng của nàng vốn dĩ đã có rất nhiều vây xem, thậm chí còn có người trách tên họ Giang này đã mua hết tám mươi cân đậu xanh!

Bây giờ, Tống Anh nói muốn phân phát, mọi người lập tức vui vẻ.

Huống hồ, hương vị của quả dại ở quầy hàng này rất ngon, hơn nữa giá cả còn khá cao, chuyện này khác gì cho tiền chứ?

Một nhóm người vui tươi hớn hở nhận quả dại.

Lời nói ra như bát nước đổ đi, Giang Tử Thương thấy một màn như vậy thì vô cùng hối hận vì đã tặng đồ cho người khác, nhưng cũng chỉ có thể xanh mặt đứng nhìn.

“Tống Tuân! Ngươi có thể kiếm tiền như vậy, xem ra ngươi cũng không định làm việc ở tửu lâu bên kia nữa nhỉ! Nếu đã như vậy, ta quay lại nói với chưởng quầy một tiếng, không để ngươi quay lại đó nữa!”