Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 32: Búa kéo bao

Mặc dù Tống Anh có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tự mình đi lên huyện, dọc đường đi, nàng hết nhìn đông tới nhìn tây, vô cùng hưng phấn.

Trước khi đi, Nguyễn thị đưa cho nàng năm mươi đồng làm tiền tiêu vặt vì lo quả dại không bán được, đến trưa nàng sẽ đói.

Huyện Lễ phồn vinh, vừa vào cổng thành đã có thể nhìn thấy những người bán hàng rong đi lại hai bên đường, trong huyện có mấy con đường, trong số đó có phố phú quý, trên đường có cửa hàng mặt tiền, đường xá rộng rãi, xe ngựa qua lại.

Cũng có phố bình dân, tuy trên đường phố có quầy hàng, nhưng có cả quầy bán hàng rong, cũng rất náo nhiệt.

Nơi hai người Tống Anh tới chính là phố bình dân.

“Đi rong đường phố vất vả quá, hay là chúng ta thuê một chỗ nào đó đi.” Tống Tuân nhìn Tống Anh nói.

“Được ạ.” Tống Anh gật đầu dứt khoát.

Trên con đường này có quầy hàng cố định, vị trí khác nhau, giá cả cũng khác nhau, có thuê hàng tháng, thuê hàng ngày, còn có quan binh tuần tra, xem ra rất an toàn.

Hai người chọn một địa điểm ở tầm trung, giá thuê một ngày là mười lăm đồng, từ lúc chợ mở cửa từ sáng sớm cho đến khi bắt đầu giờ giới nghiêm, cho dù họ có đến vào buổi tối thì vẫn đồng giá như vậy, rất xứng đáng.

Mười lăm đồng tiền vừa giao, hai người liền chuyển đồ đạc từ trên xe bò xuống.

Nhưng khi nhìn thấy thứ họ định bán, những người xung quanh đều giễu cợt bọn họ.

“Không biết đây là bại gia chi tử của nhà nào, quả đậu xanh ở khắp nơi mà cũng dám hái mang đi bán!”

“Tiểu hài tử này không hiểu chuyện, hắn cho rằng người trong huyện này chưa từng thấy qua thứ này sao.”

“...”

"Tiểu tử à, nếu ngươi chế biến quả dại này làm thành mứt hoa quả, không chừng còn có thể bán được rất nhiều tiền…” Ở quầy hàng bên cạnh có một lão tiên sinh viết thư hộ, thấy hai người tầm tuổi nhau và đều còn trẻ, mở miệng khuyên một câu.

Đương nhiên, mứt hoa quả cũng không phải chưa có người bán, nhưng thật sự là không có lời, dù sao thì loại quả dại này rất chua, muốn khắc chế vị chua đó thì phải cho thêm rất nhiều đường, quá đắt.

"Cám ơn lão thúc đã nhắc nhở, nhưng trái cây của chúng ta không giống quả dại hái trên núi, ngài nhìn xem, có phải mỗi quả đều có màu đỏ hồng không?”

Nhìn thấy sắc mặt Tống Tuân ửng đỏ, nàng không nhịn được mà lớn tiếng rao bán: "Bán trái cây đây! Trái cây thơm ngon ngọt mát! Không ngon không lấy tiền, bảo đảm mọi người ăn một quả sẽ muốn ăn thêm quả nữa!”

“Muội muội! "Tống Tuân nhìn nàng, có hơi lo lắng.

“Ca, bán hàng đương nhiên phải rao to, trên đầu ta đội mũ có màn che, sẽ không có người để ý đến gương mặt của ta đâu." Tống Anh thản nhiên nói

Vết sẹo trên mặt nàng quá đáng sợ, để tránh bị người ta chỉ trỏ, Nguyễn thị đặc biệt làm cho nàng một cái mũ có màn che.

Giọng nói của nàng dễ chịu như tiếng chim vàng anh kêu khiến nhiều người phải ngoái lại nhìn.

Nhưng vừa nhìn thấy quả đậu xanh, trong phút chốc đều không còn hứng thú.

Hai người đợi suốt hai canh giờ, một người mua cũng không có.

“Quả dại à?” Đang suy nghĩ thì có một nam nhân đi tới, liếc nhìn quầy hàng rồi nói: "Đã lâu không ăn thứ này, ta ăn thử hai quả, dù sao thì chỗ nào trên núi cũng có nên không phải trả tiền đúng không?"

Tống Tuân lập tức ngăn cản.

Đây là thứ mà hắn và muội muội đã vất vả mang xuống núi, kiểu gì cũng phải trả phí vận chuyển chứ?

“Có thể! Đại ca mua trước nửa cân, trả tiền nửa cân, sau đó ngài chơi một trò chơi oẳn tù tì với ta, nếu như đại ca đoán thắng, ta sẽ trả lại tiền cho ngài.” Tống Anh kéo Tống Tuân lại, lập tức nói.

Vừa nói xong lời này, người nọ liền nở nụ cười: "Oẳn tù tì ư? Luật chơi thế nào?”

"Búa kéo bao, ba ván thắng hai, đơn giản chứ?" Tống Anh nhếch miệng cười, người này không nhìn thấy mặt nàng, nhưng giọng nói lại làm cho người ấy cảm thấy rất thoải mái.