Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 33: Thắng rồi trả tiền

Giọng nói ngây thơ của nàng khiến nam nhân nọ cười châm chọc: "Khá thú vị đấy, được, nếu như ngươi thua rồi quỵt nợ, ta sẽ lật tung cái sạp hàng của ngươi lên! Bao nhiêu văn tiền một cân quả dại này?”

“Năm văn tiền! “ Tống Anh trả lời dứt khoát.

Đối phương bật cười, lão tiên sinh ở sạp viết thư hộ bên cạnh cũng lắc đầu.

Năm văn tiền, ôi, năm văn tiền là đủ ăn hai bát mì Dương Xuân ở huyện này và mua thêm một xâu kẹo hồ lô nữa.

Quầy hàng rong này chỉ bán quả dại trên rừng mà dám bán với giá năm văn tiền một cân, khẩu khí thật sự rất lớn!

Nhưng nam nhân này cũng không nói gì, trực tiếp ném đồng xu cho Tống Anh, sau đó nói: "Tới đây?”

"Muội muội, hay là để ta chơi với hắn..." Tống Tuân lập tức nói.

Tống Anh lại cười cười, đẩy Tống Tuân về phía sau: "Vị đại ca này, nếu ngài chuẩn bị xong rồi, vậy thì bắt đầu đi!”

Vừa dứt lời, Tống Anh nhẹ nhàng nhìn người nọ một cái, cùng lúc đó, hai người đồng thời ra tay!

Sự náo nhiệt này đã thu hút vài ba người qua đường dừng lại, tò mò xem thử, nhưng khi nhìn thấy, họ không khỏi kinh ngạc, ở vòng thứ nhất này, nam nhân kia ra nắm đấm, Tống Anh lại xòe bàn tay trắng noãn ra.

"Tiếp tục!" Nam nhân rất dứt khoát.

Hiệp hai bắt đầu.

Nam nhân đó vẫn ra búa, Tống Anh vẫn ra bao, tốc độ ra tay của hai người không rõ ràng, nhưng Tống Anh đã thắng!

Thắng hai trong ba hiệp chơi, không cần phải bắt đầu hiệp thứ ba nữa!

Nam nhân đó cau mày, lấy ra năm văn tiền: "Thêm một hiệp nữa đi!"

"Được rồi, ca ca, huynh hãy gói đồ cho vị đại ca này đi” Tống Anh bình tĩnh đáp.

Quả dại chưa đến một cân nên hắn dùng giấy gói lại. buộc bằng sợi dây gai rồi đưa cho nam nhân kia hai gói nhỏ đan chung với nhau.

Nhưng đối phương không quan tâm, hắn ta chỉ đặt xuống đất, nghiêm túc đấu với Tống Anh.

Hắn ta náo loạn đã khiến cho vài người đi đường chú ý tới sạp hàng của Tống Anh.

Lại thêm một hiệp nữa.

Nam nhân kia ra kéo, Tống Anh ra búa, sau đó, đối phương ra bao, Tống Anh lại ra kéo.

Thắng nữa rồi!

"Sao có thể như vậy?" Nam nhân hừ một tiếng, hơi mất mặt, lại mua thêm một cân.

Tống Tuân vừa mừng vừa sợ, cũng rất tò mò rốt cuộc Tống Anh dùng cách gì mà có thể thắng liên tiếp như vậy!

Bản lĩnh này, hắn không có!

Lần thứ ba, không có gì bất ngờ, Tống Anh lại thắng, thu hút rất nhiều người đi đường xung quanh vây xem, liên tục trầm trồ khen ngợi.

Tống Anh không ngờ rằng sẽ có hiệu quả tốt như vậy, vừa rồi linh cảm của nàng chợt lóe lên, nghĩ rằng sau khi nàng ăn loại quả trong không gian kia, các phương diện về thể chất, thân thể đều được nâng cao, nhãn lực hẳn là đủ để chơi trò chơi này, sau khi thử thì quả nhiên như vậy.

Nam nhân kia đã mua ba cân trái cây, nhìn thấy ngày càng có nhiều người kéo đến, vẻ mặt có chút bối rối.

"Tiểu cô nương, ngươi giỏi đấy, vậy mà có thể thắng ta ba hiệp liên tiếp, lợi hại!" Nam nhân nói xong, ra vẻ khách khí rồi rời đi.

Tống Anh nhìn đám người này, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Hôm nay ta và ca ca bán trái cây ở chỗ này, tuy là quả dại, nhưng ta có thể cho chư vị nếm thử, vị của loại quả này chắc chắn vừa thơm vừa ngọt, ngoài ra nhân dịp quán nhỏ khai trương, nếu có ý muốn chơi trò chơi với tiểu muội thì cũng có thể tiến lên, mua hai cân trái cây là có thể chơi với tiểu muội một ván, nếu chơi thắng, không chỉ miễn phí mà ta còn tặng người ấy mười văn tiền.”

Những người này không ham thưởng thức hương vị, cho nên sức hấp dẫn của quả dại không lớn bằng đồng tiền.

Sau khi Tống Anh nói xong, nàng lấy rất nhiều trái cây, đưa cho mỗi người xung quanh quầy hàng một quả.

Mọi người rất tò mò, rõ ràng chỉ là quả đậu xanh bình thường, làm sao có thể vừa thơm vừa ngọt?

Nhân tiện ăn thử một miếng.

Sau khi ăn, mọi người đều kinh ngạc.

"Thật sự mua trái cây là được chơi trò chơi sao? Thắng có được trả tiền không?" Có người nhịn không được hỏi.