Nàng vừa nói xong lời này, Nguyễn thị liền bật cười một tiếng, vỗ đầu Tống Anh: "Nha đầu ngốc, không có ai thèm mua quả dại trong rừng đâu! Trên núi chỗ nào cũng có, đứa trẻ nào muốn ăn thì tự leo lên núi hái là được, mặc dù thị trấn bên kia không có quả dại này, nhưng người trong huyện thành cũng không phải không biết gì, làm sao có thể để ý đến cái này?"
Tống Anh lắc đầu.
"Nương, nương chưa từng nếm thử trái cây mà con hái sao? Ngọt lắm! Bây giờ là đầu xuân, trái cây ăn được không nhiều, chỉ cần có người chịu nếm thử quả dại mà con bán, nhất định sẽ mua một ít về, nương cứ yên tâm!"
Làm thành mứt hoa quả và rượu cần nhiều đường, làm hoa quả sấy khô thì cần thời tiết khô ráo, bây giờ nàng rất thiếu tiền, những thứ này cũng không thích hợp.
Nguyễn thị mơ hồ nhìn nàng, có vẻ không tin lắm.
"Nương, muội muội nói không sai, hương vị của loại quả này rất ngon, có lẽ có thể bán được, ngày mai con sẽ thuê xe bò, mang theo hai sọt rồi vào huyện thành thử vận may."
Nhi tử cũng đã nói như vậy, Nguyễn thị không thể không tin.
Hai phu thê bọn họ nếm thử.
Vừa nếm thử, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.
"Sao... tại sao những quả đậu xanh này lại ngọt như vậy!? Năm ngoái ta còn hái rất nhiều làm nước sốt, lúc đó vị của nó còn vừa chua vừa chát mà?" Bà ấy cảm thấy không chân thật, vội vàng nếm thử một lần nữa, kết quả là vị của nó đều rất ngon!
Ngon đến mức không thể cưỡng lại mà ăn liên tục.
Vào thời điểm này trong năm, loại trái cây có thể ăn được không nhiều, trong huyện thành chắc là cũng chỉ có lê hoặc là thơm, quả đậu xanh ngọt như vậy, chắc chắn sẽ có người thích!
"Là muội muội tinh mắt, ba cái cây muội ấy chọn không tệ, nhưng những cây ăn quả khác trên núi thì không ngon lắm, con đã nếm thử vị của nó thì giống hệt hương vị lúc trước, rất chua."
Trong mắt Tống Anh lộ rõ sự chột dạ.
Nàng không thể nói với người nhà rằng nàng có linh thủy trong không gian, sau khi được tưới bằng nước này, nó sẽ không giống với những cây khác.
Nếu lần sau nàng lại tìm được quả dại ngon ngọt thế này, vậy thì không hợp lý lắm.
Phải nghĩ cách khác mới được.
“Có muốn cho cha nương một ít không?" Nguyễn thị hỏi Tống Kim Sơn.
“Lát nữa để mấy cân vào giỏ rồi mang qua là được, khắp núi đồi đều là quả đậu xanh, mấy phòng khác cũng không thèm ngó tới, muốn thì tự mình đi hái.” Tống Kim Sơn nói.
Không phải hắn tiếc mà là sợ người khác coi thường mình.
Quả nhiên, buổi tối Nguyễn thị đặc biệt làm sủi cảo rồi mang qua cho lão gia tử, lão thái thái cùng với vài cân đậu xanh, lão thái thái bảo Nguyễn thị để lại một chén sủi cảo, quả đậu xanh thì bảo Nguyễn thị mang về.
Cho dù Nguyễn thị đã nói rằng những quả này được lựa chọn rất cẩn thận và đều rất ngọt, lão thái thái vẫn không thèm nếm thử một miếng.
Sống trong thôn mấy chục năm, bà ấy còn không biết quả này có ngọt hay không ư?
Bà ấy đã già rồi, ăn món này sợ chua lắm!
Nguyễn thị lòng nặng trĩu mà trở về, trong lòng càng lạnh lẽo: "Không phải ta nói xấu nương... Thật sự là, nương rất thiên vị, dù sao thì hai đứa nhỏ cũng đã hái về, nương cũng nên nể mặt một chút mới phải, mấy ngày trước, Đạt ca nhi mua một xâu kẹo hồ lô, thấy chua quá nên đưa cho nương, chẳng phải nương vẫn nhăn mặt ăn đấy sao?”
Lúc đó sao nương không nói răng mình không tốt?
"Nàng cũng biết tính tình của nương ta mà, bà ấy không có ý xấu, chúng ta không tốn tiền mua mấy quả này, quả thực không phải trái cây quý hiếm gì, nương ta không muốn ăn cũng là chuyện bình thường.” Tống Kim Sơn nói.
Nguyễn thị nhìn hắn một cái, mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Phu quân bà ấy là người hiếu thuận, nếu nói quá nhiều thì sẽ là lỗi của bà ấy.
Ngày hôm sau, Tống Anh ngồi xe bò đi lên thị trấn.
Hai phu thê Tống Kim Sơn lo lắng quả đậu xanh này không bán được, chỉ để cho hai người bọn họ mang đi một nửa, một nửa đống đậu xanh này khoảng một trăm cân tròn trĩnh.