Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 15: Bồi thường

Từ Lăng Du tức giận: “Ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

Thịnh Ý ra vẻ bị hắn doạ sợ, lui về sau hai bước sau đó nhìn về phía Từ trưởng lão: “Trưởng lão, chiêu cuối cùng của Từ đạo hữu kiếm ý vô cùng sắc bén, nếu không phải ta kịp thời trốn được chắc chắn sẽ bị thương. Từ đạo hữu là do tẩu hoả nhập ma, nên mới không thể thu được kiếm ý lại, chứ không phải cố ý muốn làm tổn thương ta, có phải không?”

Từ trưởng lão hơi giật mình.

Những suy nghĩ lúc trước trong đầu ngay lập tức bị quấy rầy.

Bây giờ Thịnh Ý đang có lý.

Từ Lăng Du có tẩu hoả nhập ma hay không cũng không có thời gian để thảo luận.

Nhưng nếu chuyện Từ Lăng Du dùng sát chiêu bị đưa ra?

Đó chính là trước mắt bao người mà gϊếŧ người.

Huống chi căn cốt của Sầm Vãn Vãn đã bị phế mất một nữa, trên người còn có thương tích.

Quả nhiên, Thịnh Ý vừa dứt lời, đám người qua đường liền khe khẽ nói nhỏ.

“Hèn gì, với thực lực của Sầm Vãn Vãn, tránh thoát khỏi công kích của Từ Lăng Du đã là quá sức rồi.”

“Ngày hôm qua Sầm Vãn Vãn còn thua, sao có thể đánh Từ Lăng Du thanh ra như thế chứ.”

“Mấy người có chú ý đến không, chiêu thứ ba của Từ Lăng Du rất đặc biệt, kiếm ý còn sót lại cắt nát vạt áo của ta đó…”

“Chẳng lẽ dùng đến sát chiêu rồi?”

“Sao có thể chứ, ác độc đến mức ở tỷ thủ gϊếŧ người luôn sao?”

Nghe người qua đường ríu rít, Từ trưởng lão nhíu mày: “Đủ rồi!”

Đám người lập tức yên lặng.

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của Từ trưởng lão lại nở nụ cười hiền hoà, nói: “Lăng Du không dù sát chiêu, chắc là bị tẩu hoả nhập ma nên mới làm bị thương đến Sầm tiểu hữu. Ta cũng cảm thấy hắn không được thích hợp, cho nên mới dùng uy áp, chứ không phải muốn thiên vị giúp hắn.”

Trong lòng Thịnh Ý nở nụ cười lanh, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lão cáo già này, phản ứng rất nhanh nha.

“Không phải!” Từ Lăng Du lên tiếng phản bác.

Từ trưởng lão không cho hắn cơ hội để mở miệng, ngón tay khẽ nhúc nhích, đã hạ chú ngữ cấm nói cho Từ Lăng Du.

“Nếu việc đã đến nước này, cũng không cần phải tỷ thí nữa. Mọi người cũng nên tản đi thôi.” Từ trưởng lão muốn một chuyện nhịn chín điều lành.

Nhưng Thịnh Ý lại không muốn bỏ qua cho lão ta: “Trưởng lão, vừa rồi kiếm ý của Từ Lăng Du làm ta bị thương, có bồi thường không?”

Từ Lăng Du nghe thấy thế, tức đến hộc máu.

Nàng bị thương?

Ngoại trừ trên người có bụi bận, thì bị thương chỗ nào chứ? Tóc cũng không rơi được mấy cọng đâu!

Trái lại với Từ Lăng Du, Sầm Vãn Vãn làm cho hắn quỳ gối trên mặt đất, làm bị thương hai đùi hắn, lại bắt hắn đập đầu, bây giờ trán vẫn còn đang chảy máu đó.

Sầm Vãn Vãn không biết xấu hổ mà đồi bồi thường nữa chứ?

“Đương nhiên, phải bồi thường chứ.”

Từ trưởng lão hít sau một hơi, hai bàn tay dưới tay áo nắm chặt.

Nhưng trên mặt lại nở nụ cười hoà ái.



Chuyện này qua đi, Lục Tuyết Sinh liền dẫn Thịnh Ý trở về.

Dọc đường đi hắn cũng không nói chuyện, vô cùng hờ hững dường như chuyện vừa mới sảy ra không có liên quan đến mình.

Lúc đến chỗ chiêu sinh của Trường Hồng phái, đột nhiên Lục Tuyết Sinh nói: “Chắc chắn Côn Ngọc kiếm tông sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, muội nên kiềm chế một chút, đừng để bản thân mình bị đùa chết.”

Thịnh Ý cầm linh thạch mà Côn Ngọc kiếm tông bồi thường, cười cười nói: “Không sao, ta có chừng mực.”

Lục Tuyết Sinh liếc nhìn Thịnh Ý một cái, cũng không nói thêm gì nữa.

Diện mạo của hắn ưa nhìn, bên ngoài còn khoác một chiếc áo màu trắng thêu trăng non, vừa thanh thản lại vừa lười biếng.

Thịnh Ý thấy Lục Tuyết Sinh nhắm mắt nghĩ ngơi, cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thân thể này là một con rối, nhưng cũng có tính cách riêng của mình, tuỳ rằng Thịnh Ý có thể bắt chước lại, nhưng cũng không thể đảm bảo có thể giống hoàn toàn mỗi lời ăn tiếng nói, hành động.

Lục Tuyết Sinh là sư huynh nguyên thân, cũng đã ở chung với nguyên thân một khoảng thời gian, chẳng lẽ không thấy kỳ lạ?

“Muội lại đây đợi đi, dọn dẹp sớm một chút, đừng để trễ giờ ăn cơm.”

Lục Tuyết Sinh ngáp một cái, chậm rì mà rời đi.

Thịnh Ý:???

Hai tông môn lạ lẫm bên cạnh có không ít người đến báo danh.