Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 14: Yếu đuối

Thịnh Ý nhìn quanh bốn phía, cát bụi còn chưa rút đi, đám người vây xem đều không thấy rõ tình huống trước mặt.

Nhưng đã ngồi vào vị trí trưởng lão, Từ trưởng lão tất nhiên biết Từ Lăng Du dùng sát chiêu.

Vậy mà lại không ngăn cản.

Một già một trẻ này, thật sự là tàn nhẫn, trước mặt nhiều người như vậy còn muốn hại người.

Ánh mắt Thịnh Ý trầm xuống, ngân châm trong tay nhanh chóng bay tới chỗ Từ trưởng lão.

Tốc độ này còn nhanh hơn lúc Từ Lăng Du phóng ra vài lần, thậm chí còn làm cho người ta không nhìn ra được có phải là nàng ném hay không.

Từ trưởng lão ở bên ngoài chờ bụi đát tản đi, nhìn các đệ tử xung quanh, trong lòng có tính toán.

Tu vi của Từ Lăng Du cao hơn Sầm Vãn Vãn, còn cùng hết sức, chắc chắn Sầm Vãn Vãn phải chết không thể nghi ngờ.

May mắn là, trăng bạc câu chỉ có những đệ tử nội môn mới được học, những đệ tử đến chiêu sinh cũng đều là đệ tự ngoại môn, cho dù người trong tông môn cũng không thể nhìn ra đây là sát chiêu, chứ đừng nói đến đám người qua đường.

Nếu như Sầm Vãn Vãn chết thật, thì chỉ cần nói là sự cố lúc luận bàn, với lại trên người Sầm Vãn Vãn có thương tích, nói không chừng là do bệnh tình của nàng ta đột nhiên chuyển biến xấu?

Từ trưởng lão vô cùng bĩnh tĩnh, suy nghĩ lát nữa nên nói thế nào, đột nhiên có một tia sáng loé lên, kết gϊếŧ bỗng nhiên chấn động!

Có người công kích hắn!

Từ trưởng lão giật mình.

Lão ta đã bước vào hoá thần kỳ, sẽ không dễ dàng bị người khác ám toán, bỗng nhiên kết giới bị công kích, vậy mà hắn lại không phát hiện ra!

Từ trưởng lão theo bản năng mà thi triển uy áp, uy áp của hoá thần kỳ vừa xuất hiện, trong nháy mắt áp đảo một đám người xung quanh.

Đứng vững trước uy áp hoá thần kỳ chỉ có Lục Tuyết Sinh, còn một thiếu niên xinh đẹp mặc xiêm y màu đen.

Vốn dĩ thiếu niên này đang xen lẫn trong đám người, uy áp vừa đánh úp tới, mọi người xung quanh hắn đều ngã xuống, chỉ còn lại một mình hắn giống như hạc trong bầy gà.

Thiếu niên không chút do dự, mà học đám người xung quanh ngã xuống.

Còn lại một mình Lục Tuyết Sinh lười biếng đứng đó, chờ bụi đất tan đi.

Một đám người kêu rên dưới uy áp, nhưng Từ trưởng lãi lại mắt điếc tai ngơ, sau đó liền nhìn thấy một cây ngân châm trên kết giới.

Cái này, chẳng lẽ có cao thủ đến xem Tây Châu tuyển sinh sao?

Ngân châm này không tiếng động phóng tới, nếu Từ trưởng lão không có kết giới bảo vệ, chắc chắn sẽ không tránh được.

Sau khi xác nhận chỉ có một cây ngân châm, Từ trưởng lão liền thu hồi uy áp.

Lúc này cái bụi trên võ đài cũng đã tan đi, vốn tưởng rằng trận chiến đã phân thắng bại, nhưng lại không nghĩ tới, Từ Lăng Du cùng Thịnh ý đều đang nằm trên mặt đất.

Lục Tuyết Sinh đi đầu lên nâng Thịnh Ý dậy, xác nhận thấy nàng không có thương tích.

“Chuyện này là như thế nào vậy?”

“Đột nhiên Từ trưởng lão phóng ra uy áp, chúng ta là kim đan kỳ cũng không chịu nổi được, thì hai người kia có thể chống đỡ mà tiếp tục tỷ thí sao?”

“Chẳng lẽ Từ trưởng lão thấy Từ Lăng Du sắp thua, nên mới nóng nảy?”

“Quào, vậy là thắng không được vẻ vang nha!”

Đám người bên dưới đưa ra rất nhiều ý kiến, Từ trưởng lão đi đến chỗ Thịnh Ý.

Từ trưởng lão: “Sầm tiểu hữu, tỷ thí vừa rồi…”

Không đợi Từ trưởng lão nói xong, Thịnh Ý đã cầm chặt tay áo của Lục Tuyết Sinh, cả người nép vào người hắn, vô cùng sợ hãi nói: “Sư huynh, lúc vừa rồi Từ Lăng Du dùng chiêu thứ ba, đột nhiên tẩu hoả nhập ma, chẳng những vung kiếm khắp nơi, còn tự mình hại mình!”

Đám người vừa nghe thấy lời này, ánh mắt liền tập trung trên người Từ Lăng Du.

Chỉ nhìn thấy trên trán hắn chảy đầy máu, cả người toàn là đất, đầu gối còn bị đá mài rạch, vô cùng chật vật.

Từ trưởng lão theo bản năng cãi lại: “Không bao giờ có chuyện đó, Lăng Du tu luyện rất xuất sắc, làm sao có thể…”

Thịnh Ý thấy Từ trưởng lão mở miệng, cảm kích nhìn về phía hắn: “A! Còn phải cảm ơn Từ trưởng lão! Nếu không phải ngươi phóng ra uy áp, thì ta đã bị Từ đạo hữu đánh chết rồi.”

Cơ thể Từ trưởng lão cứng lại, cảm thấy có chút không thích hợp, Từ Lăng Du ở bên cạnh bối rối lên tiếng: “Đừng nghe nàng ta nói! Ta bị nàng ta dùng một chiêu đánh quỳ trên mặt đất, nàng ta còn ấn đầu ta xuống đất!”

“Ngươi đã là trúc cơ kỳ, còn sư muội ta chỉ luyện khí kỳ. Ngươi nghĩ muội ấy có thể đánh ngươi như thế sao?”

Lục Tuyết Sinh nhướng mày, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.

“Ta không có tẩu hoả nhập ma! Là do Sầm Vãn Vãn đánh! Nàng giấu thực lực!” Từ Lăng Du tức giận la to.

“Căn cốt của sư muội bị phế mất một nữa, ngay cả tiên y ở Thái Hoà Điện còn cứu không được, làm sao muội ấy có thể che giấu thực lực được.” Lục Tuyết Sinh cười nhạt một tiếng.

Từ Lăng Du khổ mà nói được, Thịnh Ý còn ở bên cạnh thêm mắm thêm muối: “Ta muốn tỷ thí, thì chỉ muốn tranh thủ một chút. Tránh được ba chiêu của đạo hữu là đã quá may mắn rồi, sao còn có năng lực mà ngươi bị thương được chứ?”

Thịnh Ý còn làm bộ làm tịch mà lau khoé mắt, đáng thương nói: “Mọi người đều biết, vừa mới hôm qua ta mới bị Từ đạo hữu đánh bại, trên người còn có thương tích.”

“Ta yếu như vậy, Từ đạo hữu còn nói ta đánh hắn, chẳng lẽ đúng thật là tẩu hoả nhập ma rồi?”