Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 16: Tông môn siêu nghèo

Mặt trời đã lên cao, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, những người trẻ tuổi xoa tay hầm hè muốn gia nhập vào tông môn, bước lên con đường tu luyện.

Đại hội chiêu sinh vừa mới bắt đầu thôi mà?

Một lát sau Thịnh Ý cũng biết được nguyên nhân mà Lục Tuyết Sinh bảo về sớm.

Tông môn bên cạnh đẽ có 21 người tiến vào khảo nghiệm, còn chỗ của Thịnh Ý vẫn là số không tròn trĩnh.

Cũng có người đứng ở trước mặt nàng nghỉ chân, nhưng khi nhìn thấy ba chữ ‘Trường Hồng phái’ liền lắc đầu rời đi.

Thẳng cho đến giờ ngọ (từ 11 giờ đến 13 giờ), cũng chẳng ai tới báo danh.

Lúc Thịnh Ý trở về ăn cơm, Lục Tuyết Sinh cũng không hỏi nàng có bao nhiêu người đến báo danh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, dường như không quan tâm đến chuyện chiêu sinh.

Thịnh Ý càng ăn lại càng không dễ chịu.

Năm đó khi nàng ở Thanh Kiếm Tông, đi ở trên đường đều có người muốn bái nàng làm sư phụ, vậy mà bây giờ lại không có nổi một đệ tử bái sư?

Thịnh Ý dứt khoát ôm bát cơm đi ra ngoài, ngồi xổm bên cạnh đếm người Xích Đan tông ở ven đường ăn cơm.

“Huynh đệ này, hôm nay được bao nhiên đệ tử rồi?” Thịnh Ý đến gần.

Bùi Kinh Mặc đang cùng sư huynh muội nói chuyện thì thấy Thịnh Ý hỏi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn trả lời: “21 người.”

“Oa, thật là lợi hại nha! Với thanh danh của Xinh Đan tông, tư chất đệ tử đến báo danh chắc chắn không tệ nhỉ.” Hai mắt Thịnh Ý sáng lên, hâm mộ từ tận đáy lòng.

Xích Đan tông là gì?

Chưa nghe qua.

Nhưng khen tặng chắc chắn không sai.

Quả nhiên, Bùi Kinh Mặc ngượng ngùng mà gãi đầu, xua tay nói: “Không phải, chúng ta giống nhau mà. Nhân tài đều đi năm đại tông môn, bọn họ không cần mới đến phiên chúng ta…”

“Sao có thể giống được chứ, mấy năm nay Xích Đan tông phát triển rất tốt, không qua kém năm đại tông môn nha, nói không chừng năm sau các ngươi cũng có thể bước vào vị trí năm tông môn lớn đó.” Thịnh Ý thuận thế hùa theo.

Trong lòng Bùi Kinh Mặc có chút lâng lâng: “Cũng không dám chắc được, nhưng lúc trước tông môn chúng ta đúng thật cũng có chút thu hoạch, thành tích cũng không tồi…”

Nói xong Bùi Kinh Mặc mới quay lại nhìn kỹ Thịnh Ý: “Đừng hỏi ta nữa, tông môn các ngươi chiêu được bao nhiêu đệ tử rồi?”

“Còn chưa có ai. Không biết vì sao mọi người lại không muốn tới chỗ chúng ta.” Thịnh Ý ra vẻ buồn bã nói.

Bùi Kinh Mặc nghĩ thầm, không phải như vậy chứ, hỏi: “Ngươi thuộc phái nào thế?”

Trong lòng Thịnh Ý thầm nói, ta mới vừa chiêu sinh ở bên cạnh ngươi vậy mà chỉ trong chớp mắt liền không nhận ra, nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Trường Hồng kiếm phái, vừa tới mấy năm.”

Sắc mặt Bùi Kinh Mặc biến đổi, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Thịnh Ý, cuối cùng hiện lên vẻ thương hại, hắn vỗ vỗ vai Thịnh Ý: “Thực lực của Trường Hồng phái của các ngươi đứng nhất từ dưới tính lên trong Cửu Châu, trong phái lại nghèo, không có người đến bái nhập cũng rất bình thường.”

Thịnh Ý: ???

Thực lực đứng nhất từ dưới tính lên trong Cửu Châu?

Nói xong Bùi Kinh Mặc đi đến bàn ăn nhà mình gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Thịnh Ý: “Nghe nói tông môn của ngươi đến cơm cũng không ăn nổi, một tháng thì có nửa tháng phải ăn rau dại, nửa cái núi đều bị các ngươi hái trụi. Gặp nhau chính là duyên phận, đừng khách khí, ăn nhiều một chút.”

Đột nhiên có được một cái đùi gà làm cho Thịnh Ý sửng sốt.

Không phải chứ, Trường Hồng phái nghèo đến như vậy sao?

Đến mức hái trụi một nữa ngọn núi sao!

“Ngươi mới tới nên không biết, ta nói cho ngươi nghe, nếu các ngươi tuyển không được người thì vô cùng bình thường, nghe nói phái các ngươi 5 năm nay cũng chỉ có hai mươi đệ tử, lúc nhập môn cũng không khảo nghiệm. Ngươi cứ yên tâm, các ngươi tuyển không được người thì sư tôn cũng không trách các ngươi.”

Bùi Kinh Mặc thấy Thịnh Ý nhìn chằm chằm cái đùi gà trong chén, cho rằng đứa nhỏ này đi theo Trường Hồng phái không có cuộc sống tốt, trong lòng càng thêm đồng tình.

“Có phải bởi vì chúng ta nghèo, cho nên mọi người mới không muốn tới chỗ chúng ta?” Trên mặt Thịnh Ý tỏ ra vẻ mất mát, hỏi thử.

Bùi Kinh Mặc cũng không nghĩ nhiều nói: “Cũng không phải. Sư tôn của các ngươi sinh bệnh, không chủ trì được việc lớn. Đúng rồi, có phải trong môn phái của các ngươi có một người tên là Sầm Vãn Vãn không? Ta nghe nói nàng có tranh chấp với Côn Ngọc kiếm tông. Côn Ngọc kiếm tông là đệ nhất kiếm tông ở Tây Châu, nếu đã trêu chọc bọn họ, ngày sau ở Tây Châu chắc là rất khó khăn?”

Bùi Kinh Mặc chép chép miệng: “Chọc phải Côn Ngọc kiếm tông, làm sao có ai đến báo danh chứ.”

Thịnh Ý siết chặt đôi đũa.

Nếu như nàng sớm biết như vậy, sẽ đánh cho Từ Lăng Du thêm vài cái.

Dù sao cũng đã chọc rồi.

Sau khi tìm hiểu xong tin tức, Thịnh Ý tổng kết được vì sao không tuyển được người:

Môn phái nghèo.

Thực lực kém.

Sư tôn sinh bệnh, hơn nữa nàng còn có mâu thuẫn với Côn Ngọc kiếm tông, dẫn đến không ai ngó ngàng đến Trường Hồng phái.

Sau khi nghỉ trưa lại tiếp tục mở cửa, Trường Hồng phái vẫn như cũ không có ai đến hỏi thăm.

Thịnh Ý nhìn Côn Ngọc kiếm tông ở phía xa xa, dưới ánh nắng chói chang có vô số người đến đăng ký.

Tâm tình của Thịnh Ý vô cùng phức tạp.

Thôi được rồi, không tuyển được thôi.

Lục Tuyết Sinh còn chưa gấp, nàng gấp cái gì.

Huống hồ Thịnh Ý muốn rời khỏi đó, trở lại Thanh Kiếm Tông.

Nhưng mà Thịnh Ý đã nhập vào đệ tử của Trường Hồng phái, ít nhiều cũng nên báo ân cho Trường Hồng phái.

Ân tình này trả xong, sau này sẽ không ai nợ ai.

Suy nghĩ như vậy, tâm trạng của Thịnh Ý cũng bình thường trở lại.

Nàng chán muốn chết mà ngồi trên ghế lắc lắc cây quạt, đột nhiên trong góc có một cục bột trắng lông xù xù lăn ra.

Thịnh Ý: !!!

Là một con báo con siêu cấp đáng yêu.

Ngoài lề:

Thịnh Ý: Có thể cho thêm một cái đùi gà nữa không???