Buổi tối, điện thoại của Lâm Dĩ Vi không ngừng đổ chuông, toàn bộ là tin nhắn và tin nhắn thoại của Tô An Địch…
“Chị, chị đi đâu thế, em lo cho chị lắm đấy.”
“Chị đang ở đâu thế?”
“Chị đi cùng với ai vậy?”
“Đọc được thì nhớ phản hồi nhé, em lo lắm.”
“Em biết em làm thế là không đúng, nhưng mà em không biết phải làm sao nữa. Chị, chị hãy tha thứ cho em một lần này đi, được không?”
“Tạm thời em không làm phiền chị nữa, chị ngủ ngon.”
“Chị, chị trả lời em đi.”
…
Lâm Dĩ Vi bình tĩnh chặn cô ta.
Đối với Lâm Dĩ Vi, bây giờ Tô An Địch đã không còn chút đáng tin nào nữa. Cô không muốn trả lời cô ta, dù có nói gì đi nữa thì một chữ cũng thừa thãi.
Giường của Tạ Bạc khá cứng, song vì Lâm Dĩ Vi đã quen nằm ngủ trên tấm ván gỗ cứng ở nhà mợ nên chiếc giường này của Tạ Bạc đối với Lâm Dĩ Vi đã trở thành một thứ mềm mại, thoải mái như trên thiên đường vậy.
Lâm Dĩ Vi hiếm khi gặp khó ngủ, cô cứ nghĩ là mình sẽ mất ngủ tới tận khuya sau cú shock chấn động lòng người như vậy.
Nhưng ngạc nhiên là không, cô vừa nằm xuống gối là đã ngủ say.
Trong chăn có mùi hương hoa diên vỹ trộn lẫn với mùi tùng bách trên người Tạ Bạc. Lạnh lùng, mát rượi, mùi hương rõ ràng đến mức dù chìm vào giấc mộng mà Lâm Dĩ Vi vẫn có thể ngửi thấy.
Cô lại mơ thấy anh nữa rồi.
Mơ về tình cảnh đêm đó và ánh mắt vẫn đang kìm nén dù chưa thỏa mãn của người đàn ông đó.
Sáu giờ rưỡi, đồng hồ báo thức reo đúng giờ, cắt ngang giấc mơ ướŧ áŧ nhưng hỗn loạn của cô.
Lâm Dĩ Vi từ trên giường ngồi dậy, cô thả lỏng toàn thân rồi duỗi cái lưng bị mỏi.
Ngủ ngon quá.
Cô mơ màng đặt chân xuống đất, khi giẫm lên đôi dép lê của đàn ông to hơn chân mình rất nhiều thì mới giật mình nhớ ra…
Cô vẫn đang ở trong phòng của Tạ Bạc.
Lâm Dĩ Vi nhanh chóng mặc quần áo rồi bước ra ngoài phòng ngủ chính. Cô nhìn thấy cửa phòng dành cho khách hơi hé mở, có chút ánh nắng dịu nhẹ lan ra.
Vô thức thế nào, Lâm Dĩ Vi lại đẩy cửa ra. Cô nhìn thấy Tạ Bạc nằm sấp trên giường, tư thế ngủ không được đẹp cho lắm. Chiếc chăn mỏng manh phủ lên eo anh, đường cong cơ bắp ở lưng lộ rõ mồn một, là kiểu dáng vai rộng eo hẹp.
Có một tia sáng tình cờ chiếu lên mặt anh, hàng mi dài như phát ra ánh sáng, làn da còn trắng hơn cả con gái.
Lâm Dĩ Vi nhìn dáng vẻ khi ngủ có phần ngốc nghếch của anh thì bỗng thấy khác xa với lúc anh tỉnh táo, không hề nghiêm túc bá đạo với ngang ngược vô lý chút nào.
Sợ anh tỉnh giấc nên Lâm Dĩ Vi không dám ở lại lâu hơn, cô lặng lẽ rời khỏi phòng rồi dọn qua ngôi nhà một chút, coi như lời cảm ơn vì tối qua anh đã nhận giúp đỡ cô.
Không muốn nợ ân tình, nhất là…
Nợ ân tình của Tạ Bạc.
…
Lúc Tạ Bạc tỉnh lại đã là mười giờ sáng, khi ấy cô đã rời đi từ lâu.
Đêm qua anh nằm trằn trọc rất lâu, khó mà đi vào được giấc ngủ. Cứ nghĩ tới cô đang nằm ở phòng bên là lại khiến lòng anh xao xuyến.
Anh có một sự khao khát thể xác không thể diễn tả được đối với Lâm Dĩ Vi.
Sau khi vào nhà vệ sinh xả một lần, lúc ấy Tạ Bạc mới cảm thấy vơi bớt nỗi khát khao.
Khi bước ra khỏi phòng, anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng ngôi nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tạ Bạc có ý thức lãnh thổ rất mạnh, tuyệt đối không cho phép người khác chạm vào đồ của mình.
Nhưng lần này anh lại không quá để tâm.
Bản năng sinh học là một thứ vô cùng thần kỳ, sau khi đã có một lần thì Tạ Bạc tất nhiên sẽ mang cô gái này vào lãnh thổ của mình, cô có thể làm bất cứ việc gì trong lãnh địa của anh, kể cả việc sử dụng đồ đạc cá nhân của anh.
Nhưng người khác thì chắc chắn là không được.
Tạ Bạc lười biếng đi về phía phòng ngủ chính, căn phòng đó cũng được dọn dẹp sạch sẽ, áo sơ mi của anh được cô gấp gọn và đặt ở giữa giường.
Anh rời khỏi phòng, nhưng chỉ một lát sau đã quay trở lại. Tạ Bạc tiện tay vơ lấy chiếc áo sơ mi, đặt dưới mũi và hít thật sâu.
Lại “nắng” nữa rồi…
Anh bước vào nhà vệ sinh và lại tiếp tục ở trong phòng tắm mà cô đã dùng rất lâu.
“Đệt.”
…
Vào buổi sáng, ký túc xá nữ rất nhộn nhịp. Có người vừa đi vừa lau son môi, có người mặc đồ ngủ xách theo chậu tới khu công cộng lấy nước. Lâm Dĩ Vi đi tới trước cửa ký túc xá thì nghe thấy Thẩm Tư Đồng nói kháy mình…
“Tối qua ở ngoài cả đêm không về.”
“Loại người như cô ta chắc là sẽ lên giường của mấy lão già đấy.”
“Lại chẳng, chắc chắn là được bao nuôi rồi. Nếu không thì sao mà gánh được học phí với phí sinh hoạt cao ngất ngưởng như thế, ăn mặc thì rõ quê mùa…”
Lâm Dĩ Vi đứng ngoài cửa một lúc lâu, Trì Tây Ngữ đi từ phía đối diện tới rồi cười nói với cô: “Vi, đi ăn chung đi.”
“Ừm, để tôi vào dọn túi xách chút, khoảng hai phút nhé.”
“Ok.”
Lâm Dĩ Vi bước vào ký túc xá, mấy cô gái kia lập tức im bặt rồi nhìn cô với ánh mắt rất sâu xa, như thể Lâm Dĩ Vi có ba cái lỗ tai vậy.
Lâm Dĩ Vi im lặng dọn túi, đến khi ra ngoài còn cố tình làm đổ gương của Thẩm Tư Đồng. Chiếc gương rơi mạnh xuống đất, mảnh thủy tinh tung tóe bay tứ tung đã thay thế được cơn giận dữ đọng trong ngực cô.
“Trời ạ, Lâm Dĩ Vi, cô làm cái gì thế!”
“Xin lỗi nhé, lỡ tay.” Lâm Dĩ Vi nói vậy nhưng trên mặt không hề có ý hối lỗi.
“Cô… Cô quét sạch lại cho tôi!”
Lâm Dĩ Vi lạnh lùng nhìn Thẩm Tư Đồng: “Trì Tây Ngữ đang đợi tôi.”
“Trì Tây Ngữ là cái thá gì! Cô ta có gì hơn người! Tôi…”
Cô ta còn chưa dứt lời thì Trì Tây Ngữ đã nhẹ nhàng đẩy cửa vào: “Thẩm Tư Đồng, cô nói gì thế?”
Nhìn thấy Trì Tây Ngữ, Thẩm Tư Đồng tức khắc không còn vênh váo kiêu ngạo nữa, cô ta giống như một con quạ bị nhổ lông chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp: “Ơ, tôi… Tôi không nói gì hết.”
Rốt cuộc thì cô ta vẫn không dám đối đầu trực diện với Trì Tây Ngữ, chỉ còn cách lúng túng nói xin lỗi Trì Tây Ngữ.
Đến khi Lâm Dĩ Vi đi ra ngoài, Thẩm Tư Đồng mới khẽ nói với cô gái bên cạnh: “Tôi bảo mà, cô ta chỉ biết dính lấy người có tiền thôi, bây giờ lại đi bám lấy Trì Tây Ngữ. Loại người như cô ta thì cả đời chỉ có thể dựa vào người khác.”
Lâm Dĩ Vi giả vờ như không nghe thấy, cô cười nắm lấy tay Trì Tây Ngữ rồi hai người nắm tay nhau đi xuống tầng ký túc xá.
Một gốc dây leo mỏng manh yếu ớt chỉ có thể lợi dụng thời thế, phụ thuộc vào người khác, chịu đựng sự khinh thường chỉ để bấu víu lấy quyền lực hơn mình mà thôi.
Nếu một ngày nào đó, cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa, thậm chí cô còn có đủ sức mạnh để bảo vệ những người cô quan tâm.
Ước mơ của anh trai là được đi du học tại Học viện Mỹ thuật Hoàng gia ở Luân Đôn, giờ đây, ước mơ của anh ấy cũng là của cô…
Lâm Dĩ Vi muốn trở thành một nghệ sĩ hàng đầu, cô muốn trở thành người nổi tiếng và kiếm được thật nhiều tiền, không muốn dựa dẫm vào sự bố thí của người khác để khổ sở bước qua ngày nữa.
Vì vậy, cô không quan tâm bây giờ mình bị khinh thường ra sao, cũng không quan tâm người khác nói những gì sau lưng mình, thậm chí còn không quan tâm mình có sạch sẽ hay không.
Cô không quan tâm tới bất kỳ thứ gì.
…
Lâm Dĩ Vi đã thành công tham gia vào hội chị em của Trì Tây Ngữ.
Đám “chị em” mà Trì Tây Ngữ nuôi bên mình có tác dụng khác nhau. Hứa Thiến Hi và những người khác có gia cảnh kém hơn cô ta, không có ý kiến riêng nhưng có thể ủng hộ. Vậy nên nếu Trì Tây Ngữ có gặp khó khăn thì bọn họ sẽ không chút do dự đứng lên bảo vệ cho cô ta.
Bên cạnh Trì Tây Ngữ còn có một vài cô gái không mấy xinh đẹp, thích trang điểm đậm nhưng lại rất lòe loẹt. So sánh với những người đó thì Trì Tây Ngữ mang lại vẻ thuần khiết, sạch sẽ giống như một bông hoa sen trong làn nước xanh vậy, thế nên bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành những chiếc lá cây làm nền cho hoa tươi…
Đến lượt Lâm Dĩ Vi. Tuy Lâm Dĩ Vi là người có xuất thân kém cỏi nhất trong dàn chị em của Trì Tây Ngữ nhưng cô lại biết nghe lời, bên ngoài vẻ yếu mềm, dễ bắt nạt lại có một sự kiên cường không chịu khuất phục.
Loại người như thế sẽ rất phù hợp để làm tay sai cho cô ta.
Có đôi lúc còn có thể làm thỏa mãn được sự xuất sắc của cô ta nữa. Ví dụ như sau buổi huấn luyện quân sự, Trì Tây Ngữ và mấy chị em đang chuyện trò về tác dụng lâu dài của mỹ phẩm.
Song cô ta nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lâm Dĩ Vi, không những không trang điểm mà ngay cả kem chống nắng cũng không bôi.
Trì Tây Ngữ cười nói: “Này Vi, sao cậu không dùng kem chống nắng, da cậu trắng thế mà để bị đen thì tiếc lắm.”
Thật ra, Lâm Dĩ Vi cố tình không trang điểm.
Chỉ mới ở cạnh mấy ngày nhưng cô đã nắm rõ được tính cách của Trì Tây Ngữ. Cô ta là người thèm khát vị trí trung tâm, không thích bất cứ ai trong nhóm chị em có quyền được vượt lên ánh hào quang của cô ta.
Vậy nên khi đứng trước mặt Trì Tây Ngữ, Lâm Dĩ Vi luôn giữ nguyên mặt mộc.
“Tôi không có mỹ phẩm.” Lâm Dĩ Vi nở nụ cười vô hại ngây ngô với cô ta: “Mỹ phẩm hơi đắt tiền, tôi không có tiền để mua.”
Có mấy cô gái chẹp miệng, bàn tán: “Mấy cái cơ bản chắc phải có chứ.”
“Đúng rồi. Nhìn kìa, đi với chúng tôi mà cậu mặc đồ bẩn thỉu như vậy, đồ trang điểm cũng không dùng, sao mà khác người quá.”
“Kéo tụt hết cả đẳng cấp.”
Trì Tây Ngữ liếc mắt nhìn mấy cô gái đó: “Mấy người đủ rồi đấy. Điều kiện của Vi không được tốt, các cậu không nên nói thế với cậu ấy.”
Hứa Thiến Hi: “Đúng thế, mấy cậu ăn nói vô học thật đấy. Trước giờ Tây Tây kết bạn có bao giờ quan trọng gia cảnh đâu. Lại còn nói là tụt đẳng cấp nữa, các cậu đứng với Tây Tây thì có ai hơn nổi gia cảnh của cậu ấy không?”
Mấy cô gái đó vội nói hùa theo mấy câu rồi im lặng.
Lâm Dĩ Vi đã quen với cảnh tượng như thế từ lâu.
Dù là coi thường hay bảo vệ cô… Đều có kịch bản ngầm từ trước với nhau cả, tất cả cùng nhau dàn dựng một vở kịch về tình chị em mà thôi.