Tình Yêu Nổi Lên Theo Gió

Chương 12

Trên tầng cao nhất của chung cư Ramon nằm trong khu vịnh biển, bốn bề xung quanh là những tấm kính thủy tinh xếp thẳng tắp nhờ kệ giá đỡ, cảnh đẹp giáp biển, giáp núi thu trọn vào trong tầm mắt.

Nơi này là khu dân cư cao cấp dành cho những người “giàu tàn bạo, giàu vô nhân đạo” ở thành phố Thanh Cảng. Trên mái nhà có rừng cây, vườn hoa trên không, bể bơi riêng và có thang máy riêng lên tới tận cửa.

Tạ Bạc đưa cô về căn hộ của anh.

Bình thường, khi cần tiếp khách hay mở tiệc, anh hay tới biệt thự ở khu Lộc Sơn nên ít ai biết anh có một chỗ ở khác ở đây.

Chung cư Ramon là không gian riêng tư của anh, ít có ai từng đặt chân tới.

Không còn gì phải nghi ngờ, nơi này chính là chỗ an toàn nhất.

Lâm Dĩ Vi ôm đầu gối ngồi bất an ở một góc ghế sô pha, nhìn về phía cửa sổ sát đất hướng nhìn ra biển cực kỳ khoáng đạt trước mắt.

Xa xa, vịnh biển sáng lên lấm ta lấm tấm ánh sáng của sinh vật biển, bên bờ bên kia, những ngôi nhà cao tầng soi bóng mình xuống mặt biển, sóng nước lăn tăn tựa như một tấm bưu thϊếp chụp cảnh thành phố sáng rực rỡ ánh đèn.

Nơi này là khu cảng biển, tấc đất tấc vàng.

Với mức giá của tầng cao nhất này thì dù Lâm Dĩ Vi có tích cóp tiền cả đời cũng không đủ để mua mét vuông ở đây.

Lúc này, cô giống như một con mèo đang bị căng thẳng, nằm cuộn mình trên chiếc sô pha mềm mại làm bằng da thật, toàn thân run cầm cập.

Chỉ tiếp xúc với Trì Tây Thành vài phút thôi nhưng e là nó sẽ để lại nỗi ám ảnh cho cô suốt đời.

Nhất là những thứ ở trong khay… Thứ nào thứ nấy đều làm cô thấy rùng mình.

Tạ Bạc đứng bên cửa sổ liếc nhìn cô, khóe môi lạnh lùng nhếch lên…

“Tưởng là một bé mèo rừng, hóa ra là thỏ, chỉ mới gặp một lần thôi mà đã sợ tới vậy rồi.”

Lâm Dĩ Vi cầm chiếc chén trên bàn trà lên, uống ừng ực một ngụm lớn để làm dịu cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng: “Sao anh lại tới đây?”

“Em nói xem.”

Tạ Bạc điều tra Trì Tây Thành, sau khi biết được người phụ nữ gần đây anh ta đang tìm chính là Lâm Dĩ Vi, anh đã phái người âm thầm theo dõi, cho nên đêm nay mới có thể xuất hiện kịp thời như vậy.

Dù cho tự cô không chạy thoát ra được thì anh cũng sẽ xông vào trong phòng VIP cứu cô ra nguyên vẹn, không để Trì Tây Thành vẩy bẩn dù chỉ là một sợi tóc của cô.

Anh đứng nhìn cô ngồi bên dưới, đôi mắt đen như mực toát lên sự lạnh lùng.

Anh không cho phép con mồi đã được anh đánh dấu lại bị nhiễm mùi của một gã đàn ông khác, dù một chút thôi cũng không được.

“Dĩ Dĩ, lúc trước em còn có quyền lựa chọn nhưng sau khi chọc vào Trì Tây Thành thì thật đáng tiếc, giờ em không còn quyền được chọn nữa.”

Chỉ có Tạ Bạc có thể đưa cô thoát khỏi nanh vuốt sắc nhọn của Trì Tây Thành mà vẫn bình yên vô sự.

Điều này thì Lâm Dĩ Vi hiểu rất rõ.

Bàn tay giấu trong tay áo của cô siết chặt lại thành nắm đấm, khớp xương ngón tay trên mu bàn tay hơi trắng bệch, cô cắn răng nói: “Tôi không bảo anh cứu tôi.”

“Nghe em nói kìa, thật là vô lương tâm.” Tạ Bạc đẩy đầu ngón tay nâng khuôn mặt cô cao lên: “Hóa ra là em muốn chơi mấy trò bệnh hoạn đó với Trì Tây Thành.”

Vừa nghĩ tới những thứ nằm trong khay, Lâm Dĩ Vi không nén nổi cơn rùng mình.

“Tạ Bạc, anh thì có gì tốt đẹp hơn chứ, các người… Là phường cá mè một lứa.”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, điểm khác biệt duy nhất là tôi không làm em đau…”

Đầu ngón tay anh khẽ phác hoạ khuôn mặt của cô: “Ngược lại, tôi sẽ làm em cực kỳ sung sướиɠ, điều này thì chẳng phải là lần trước em đã nghiệm chứng rồi sao.”

Nghĩ đến đêm đó, mặt Lâm Dĩ Vi ửng hồng.

Lúc đêm khuya thanh vắng, chưa chắc cô đã không vụиɠ ŧяộʍ nghĩ tới anh.

Dù sao đêm đó cũng quá khó quên, đó là trải nghiệm vui vẻ nhất mà Lâm Dĩ Vi từng có.

Dù vậy, Lâm Dĩ Vi cũng vẫn không thể đồng ý.

Lâm Tà mới là mục tiêu cuối cùng của cô.

Trước khi điều tra ra chân tướng vụ anh cả mất tích, cô vẫn còn phải ở lại bên cạnh Trì Tây Ngữ, nhất định không thể làm bất kỳ chuyện gì phản bội lại cô ta.

Lâm Dĩ Vi đi dép lê xong, đứng dậy rời đi: “Cảm ơn ý tốt của anh nhưng mà không cần đâu, tôi có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân.”

Tạ Bạc chưa từng gặp người con gái nào quật cường như vậy, cứng đầu như một tảng đá đáng ghét nằm ở rìa đường nhưng anh lại chẳng thể nào sút bay cô đi.

Thấy cô chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Bạc nắm chặt tay cô lại, kéo cô vào lòng, giam chặt lại, cất giọng nói trầm…

“Em nghĩ cho kĩ đi, có khi Trì Tây Thành đang ở ngay dưới lầu đấy.”

Lâm Dĩ Vi cảm nhận được cánh tay khỏe khoắn của người đàn ông vắt ngang qua người mình, hơi thở nóng ẩm kề sát vào tóc mai của cô như bỏng cháy.

Cô bất giác lại nghĩ về đêm đó.

Đêm đó, ở trước mặt cô, anh ngoan như vậy, nghe lời như vậy.

Có lẽ, anh chỉ nhất thời nổi hứng, cảm thấy thú vị nên mới giả vờ ngoan ngoãn, cho phép cô muốn làm gì thì làm.

Ngoài anh ra, không còn ai xứng với giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất của Oscar nữa.

“Lâm Dĩ Vi, tôi không nổi cáu với em không có nghĩa tôi là người tốt.”

Lâm Dĩ Vi cố gắng kiểm soát giọng nói run rẩy của mình, nói với anh: “Nhưng anh có nguyên tắc hơn Trì Tây Thành.”

Cho nên, anh sẽ không thực sự ép buộc cô, lại càng sẽ không dùng quyền thế ép cô.

Cuối cùng Lâm Dĩ Vi vẫn rời khỏi chung cư Ramon.

Tạ Bạc đạp một cước vào pho tượng thạch cao bán thân có giá trị không nhỏ nằm ngay bên cạnh cho hả giận, nhìn những mảnh thạch cao vỡ nát, anh nở nụ cười, vẫn còn chưa thấy thỏa mãn.

Con mẹ nó đúng là thú vị.

...

Lâm Dĩ Vi xuống tới sảnh lớn của chung cư Ramon, chợt thấy mấy chiếc xe con phóng vù vù tới đây, đậu sát vào vườn hoa trong khu chung cư.

Trì Tây Thành xuống xe, sải bước đi về phía chung cư Ramon.

Không ngờ anh ta lại thật sự tìm tới tận đây!

Lâm Dĩ Vi sợ tái mét mặt, liên tục lùi về phía sau, đập người vào cửa thang máy rồi ấn nút gọi thang máy thật mạnh.

“Ting” một tiếng, thang máy mở ra.

Lâm Dĩ Vi vội vàng chạy vào trong, ấn số tầng nhà Tạ Bạc nhưng không ngờ là lại phải quẹt thẻ hoặc là quét nhận diện khuôn mặt.

Cô không phải cư dân của chung cư Ramon nên không cách nào lên được bất kỳ tầng nào.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Lâm Dĩ Vi nghe thấy tiếng Trì Tây Thành và Vân Huy…

“Người đàn ông bên cạnh cô ta là ai? Ai ăn gan hùm mật báo dám cướp người của tôi?”

“Không thấy rõ ạ, chỉ nhìn thấy xe đi vào trong chung cư Ramon.” Người nói chuyện là Vân Huy: “Người sống ở đây đều là nhân vật không giàu thì sang ở thành phố Thanh Cảng, không ngờ cô ta lại có một chỗ dựa như vậy.”

Sắc mặt Trì Tây Thành u ám đến mức đáng sợ. Dám mang người đi ngay trước mắt anh ta chắc chắn phải có chút bản lĩnh, nếu không thì đã không có lá gan này.

“Xuống ga ra tầng ngầm tìm xe, tôi nhìn thấy nó là xe Rolls-Royce.”

“Thang máy ở hướng này ạ, mời ngài Trì đi bên này.”

Lâm Dĩ Vi hoảng hốt chạy bừa ra khỏi thang máy, định bụng nhân lúc bọn họ không đề phòng thì xông ra ngoài, có lẽ còn có thể có một chút hi vọng sống.

Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một cửa thang máy khác từ từ mở ra.

Một giây sau, cổ tay cô bị người ta giữ chặt, một lực kéo không cho phép cô giãy giụa kéo cô vào trong l*иg ngực đối phương, thuận đà ôm vào trong thang máy.

Khoảnh khắc cửa thang máy chậm rãi đóng lại thì cũng là lúc bọn Trì Tây Thành đi tới.

Nhịp tim của Lâm Dĩ Vi suýt thì ngừng đập.

Cô thở hổn hển quay đầu lại, trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, trông thấy khuôn mặt lạnh lùng, không cảm xúc của Tạ Bạc.

Đường xương cằm của người đàn ông sắc lẹm, ánh đèn rọi từ trên đỉnh đầu xuống càng tôn lên các nét trên khuôn mặt của anh.

Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như thể đùa cợt, trêu tức.

Lâm Dĩ Vi biết anh đang chê cười sự nhếch nhác của cô. Rõ ràng chính miệng cô đã tuyên bố là mình có thể làm được, không cần anh giúp nhưng lại liên tiếp cần anh cứu hết lần này tới lần khác.

“Ting”, thang máy mở cửa, Tạ Bạc xách cô như xách một chú gà con, lôi cô vào phòng ngủ, ném mạnh xuống giường.

Lâm Dĩ Vi hoàn hồn, nhìn thấy một chiếc giường rộng hai mét màu xám đậm, trong phòng có dấu vết sinh hoạt của anh…

Cúp đua xe trong tủ kính kịch trần, bức tranh vẽ dở một chú chó hoạt hình được đặt trên giá vẽ gần cửa sổ, trên bàn sách tiện tay để mấy quyển tiểu thuyết, sách và tạp chí xe đua…

Đây là sinh hoạt và bài vở của Tạ Bạc, cũng là một mặt bí mật mà anh rất ít để người khác nhìn thấy.

Mặt chân thật nhất về anh.

Thật kỳ lạ, đáng lẽ ra Lâm Dĩ Vi phải thấy sợ hãi lắm nhưng giờ cô lại bỗng không thấy sợ.

Nhất là khi nhìn thấy hình con chó con hơi xấu được vẽ ngoắng trong tranh.

Sở thích của anh thật là phong phú…

Tạ Bạc buông tay ra xong, cầm lấy một chiếc gối ở dưới giường. Lúc quay người đi ra cửa, anh quay đầu lại nhìn cô…

“Đêm nay em ngủ ở đây, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra đâu, em có thể yên tâm.”

“Tại sao anh lại nhiều lần cứu tôi?”

Tạ Bạc cười gằn một tiếng, đóng cửa lại: “Em đã ngủ với tôi rồi, không thể ngủ với người khác được.”

...

Lâm Dĩ Vi thật sự giống một chú mèo khi tới một môi trường mới. Cô yên lặng ngây người một hồi lâu mới bắt đầu cẩn thận từng li từng tí khám phá xung quanh.

Cô ngồi xuống mép giường, thoáng thả lỏng cơ thể.

Cô ngửi thử áo của mình, trên người cô vẫn còn ám mùi hương gay mũi trong club ban nãy.

Cô muốn tắm.

Lâm Dĩ Vi chú ý thấy trong phòng có một phòng tắm. Cô mở cửa đi vào, trông thấy có một chiếc bồn tắm hình cung rất to theo phong cách tối giản, sạch sẽ tới mức không dính một sợi tóc nào.

Cô nhìn thấy ở tủ gương có lưỡi dao cạo râu mà Tạ Bạc đã dùng qua.

Rõ ràng đây là phòng tắm riêng của anh. Lâm Dĩ Vi không dám dùng

Cô thò đầu nhìn ra ngoài, thấy phòng khách không có ai, ánh đèn cũng đã tối xuống, chỉ còn lại chút ánh đèn lờ mờ ở chỗ hộp rèm cửa sổ.

Trong phòng tập thể dục đối diện có chút ánh sáng hắt ra ngoài. Lâm Dĩ Vi đi lại đó, nhìn xuyên qua khe cửa, trông thấy Tạ Bạc treo mình trên máy tập, luyện gập bụng.

Anh mặc áo ba lỗ màu đen, mồ hôi chảy trên làn da săn chắc, chắc khỏe của anh. Đường cong cơ bắp mượt mà, chiếc áo chẽn cũng không giấu nổi cơ ngực và cơ bụng đẹp mắt của anh, hình dáng hết sức rõ ràng.

Anh nhìn thấy cô bèn lộn ngược người lại, nhảy khỏi máy tập, cầm khăn mặt chùi mồ hôi trên cổ, chỗ ngực áo chẽn ướt một mảng lớn.

“Có việc gì à?” Anh vặn nắp chai nước khoáng, hầu kết nhấp nhô nuốt, hormone cực kỳ mạnh mẽ.

“Tôi dùng phòng tắm bên ngoài để tắm rửa một lát được không?” Lâm Dĩ Vi hỏi anh bằng giọng điệu lấy lòng: “Tôi không muốn nằm ngủ làm bẩn giường của anh.”

“Chẳng phải trong phòng có phòng tắm rồi sao.”

“Nhưng đó là phòng tắm riêng của anh, tốt hơn hết là tôi dùng phòng tắm chung.”

“Sao vậy? Dùng đồ của tôi làm em thấy ấm ức à?” Anh tiện tay ném vỏ nước khoáng rỗng đi, đi lướt qua người cô, ra khỏi phòng.

“Ý tôi không phải vậy.” Lâm Dĩ Vi vội vàng đuổi theo, cẩn thận từng li từng tí nói: “Tôi sợ anh để bụng, có một số người không thích người khác đυ.ng vào đồ riêng của mình nên hỏi trước một tiếng thì sẽ ổn hơn.”

Từ sự cẩn thận của cô, Tạ Bạc có thể cảm nhận được cuộc sống của cô nhiều điều nơm nớp lo sợ thế nào, chẳng khác nào như giẫm trên băng mỏng.

Cuộc sống của cô không tốt lắm.

Ngay từ ngày đầu tiên gặp cô, Tạ Bạc đã nhận ra rồi.

Không, không phải không tốt lắm, hẳn là cực kỳ tệ.

“Tất cả mọi thứ trong phòng thì em đều có thể sử dụng thoải mái.” Tạ Bạc nói bằng giọng pha lẫn đùa giỡn: “Kể cả tôi, không phải em cũng đã dùng rồi hay sao?"

“Cám ơn!”

Lâm Dĩ Vi chạy "vù" về phòng, khóa trái cửa lại, đi tắm.

Chỉ chốc lát sau, người đàn ông đã gõ cửa.

“Có chuyện gì à?” Cô giật mình hỏi.

“Mở cửa.”

“Chờ một chút được chứ?”

“Cái cửa này chỉ là vật trang trí thôi, tôi vào đây.”

“Tạ Bạc, không được!”

Tạ Bạc mở cửa phòng ra, đối diện với cô gái đang dùng một chiếc khăn tắm màu xám quấn lấy cơ thể, mái tóc dài ướt sũng rũ xuống vai, giọt nước điểm tô trên da thịt trắng ngần chậm rãi chảy xuôi rồi rơi xuống...

Gò má ửng hồng, cô hơi giận nói: “Đã nói là chờ một lát rồi!”

Tạ Bạc tiện tay ném chiếc áo sơ mi trắng vào mặt cô, ngả ngớn lẩm bẩm…

“Áo ngủ.”