Tối hôm sau, Lâm Dĩ Vi đang ngồi đọc sách trong ký túc thì chiếc điện thoại để trên bàn rung lên rừ rừ.
Cô lật ngược màn hình lên xem thử thì thấy là Tô An Địch gọi video cho mình.
Cô chuyển điện thoại sang chế độ im lặng rồi úp ngược màn hình xuống.
Nửa tiếng sau, Tô An Địch vẫn kiên nhẫn gọi video cho cô.
Lâm Dĩ Vi thật sự thấy phiền phức chết đi được.
Cô đeo tai nghe vào, nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì vậy?”
Bên đầu bên kia, mặt Tô An Địch be bét máu, gào khóc gọi Lâm Dĩ Vi: “Vi Vi, cứu em.”
Lâm Dĩ Vi giật nảy mình: “Sao lại thành ra như vậy?”
“Vi Vi, em đang ở Paing Club, chị mau tới đi, chị còn không mau tới đi là bọn họ đánh chết em mất đó!”
“Ai làm vậy?”
“Trì... Trì Tây Thành.”
Dạo này, lúc nào Tô An Địch cũng muốn rủ Lâm Dĩ Vi đi ra ngoài, không phải đi hát thì là đi sàn nhảy, tất cả đều bị Lâm Dĩ Vi từ chối hết.
Có lẽ vì Trì Tây Thành lấy lòng bất thành nên thẳng thừng trở mặt.
“Chị mau tới đi, Vi Vi, mau cứu em.”
“Để chị báo cảnh sát giúp em.”
“Không ích gì đâu, chị đừng báo cảnh sát, nếu không cả nhà em đều tiêu đời luôn đó.” Tô An Địch gào khóc khản cả cổ: “Em xin chị, chỉ có chị mới giúp được em thôi, cậu chủ Trì... Cậu chủ Trì chỉ muốn gặp chị một lần thôi, chị mau cứu em đi.”
Sắc mặt Lâm Dĩ Vi sa sầm lại: “Chị cứu em thế nào được, chị mà tới đó thì chính chị còn chẳng bảo vệ nổi mình.”
Bỗng nhiên, màn hình video đổi hướng, khuôn mặt có cặp lông mày trông đầy hung dữ kia của Trì Tây Thành xuất hiện trước màn hình: “Vi Vi.”
Anh ta cũng học theo Tô An Địch gọi cô là “Vi Vi”…
“Em đến đi, tôi cam đoan sẽ không động tới em. Nếu em không đến thì cứ đợi xem thử tôi chơi chết em gái của em đi.”
Kinh nghiệm nhiều năm trưởng thành nói cho Lâm Dĩ Vi, cô không thể chơi rắn với những kẻ ác này, bắt buộc phải đến chỗ hẹn rồi tùy cơ ứng biến.
Nhưng tới khi Lâm Dĩ Vi đến phòng VIP 307 của Paing Club mới biết đó là một cái bẫy.
Tô An Địch bình yên vô sự ngồi trên sô pha, lau sạch nước cà chua màu đỏ trên mặt và những chỗ bầm tím được vẽ ra bằng phấn mắt đi, ngại ngùng nói với Lâm Dĩ Vi: “Em rất xin lỗi, em cũng không còn cách nào khác, chị đã né tránh em gần nửa tháng rồi, em rủ kiểu gì chị cũng không chịu đi nên đành phải đưa ra hạ sách này.”
Trì Tây Thành chủ động đứng dậy xoay người về phía Lâm Dĩ Vi, cười nói: “Vi Vi, em tránh mặt tôi đấy à?”
Không phải Lâm Dĩ Vi chưa từng ứng phó tình huống kiểu này bao giờ, cô nở nụ cười: “Sao lại vậy chứ, chỉ là dạo này mới khai giảng nên tôi bận quá thôi.”
“Em phải nói sớm là sinh viên đại học Feger chứ. Chúng ta là bạn học cùng trường đấy, có rất nhiều cơ hội gặp nhau. Đúng rồi, em và em gái tôi học chung một học viện đấy, nó có thể che chở cho em nhiều hơn.”
Lâm Dĩ Vi nghe vậy, quay qua nhìn Tô An Địch một cái, đoán chắc rằng Tô An Địch đã bán đứng cô hoàn toàn rồi.
Trì Tây Thành kéo Lâm Dĩ Vi ngồi xuống sô pha, đặt tay lên mu bàn tay của cô: “Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội gặp mặt nhau, em xem, em hủy kết bạn, làm quan hệ hai ta trở nên căng thẳng như vậy, sau này gặp mặt nhau sẽ lúng túng biết mấy. Nào, em nói thử xem, vì sao em lại hủy kết bạn với tôi?”
Lâm Dĩ Vi rút tay về, trong lòng tự nhủ cô không chỉ hủy kết bạn với mình anh ta mà còn hủy kết bạn với cả Tạ Bạc nữa.
Nhưng người ta tự biết điều nên không hỏi.
Có điều lời trong lòng này lại chẳng thể nói ra miệng được. Lâm Dĩ Vi giở giọng ỏn ẻn, trách móc: “Anh còn hỏi nữa sao, hôm đó ở bãi xe đua, cô gái bên cạnh anh là ai?”
“Có ai đâu?”
“Có! Tôi tận mắt nhìn thấy!” Lâm Dĩ Vi giả bộ nổi giận, đập nhẹ anh ta một cái: “Tôi là người rất có nguyên tắc, anh còn chưa cắt đứt sạch sẽ với đám bạn gái cũ của anh thì tôi sẽ không ở bên anh đâu.”
Vân Huy ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn hai người tương tác với nhau.
Trong lòng tự nhủ, cô gái này... Khá khôn khéo.
Mặc dù Trì Tây Thành mỉm cười hỏi xem vì sao cô lại hủy kết bạn với WeChat của anh ta nhưng rõ ràng là chuyện này đã chọc giận anh ta, nếu không có một câu trả lời thỏa đáng thì e là cô gái này sẽ phải chịu khổ.
Đêm đó, Trì Tây Thành không hề tới bãi xe đua, Lâm Dĩ Vi đã tìm cho Trì Tây Thành một cái cớ rất tốt, tránh làm anh ta thực sự mất mặt trước mặt mọi người.
Cô nói có thì cứ cho là có vậy.
Trì Tây Thành vội vàng hứa hẹn: “Được, cứ theo nguyên tắc của em, chỉ cần em đồng ý làm bạn gái của tôi thì tôi không động tới những người phụ nữ nào khác nữa hết, thế nào?”
“Anh nói lời phải giữ lời đó nha!”
“Tôi cam đoan.”
Trong lòng Tô An Địch không mấy dễ chịu.
Cô ta đã được tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Trì Tây Thành, anh ta là người buồn vui thất thường, nói một câu không vừa ý là lập tức xuống tay ngay.
Vậy mà đối với Lâm Dĩ Vi... Anh ta lại dịu dàng, yêu chiều cô như vậy.
Anh ta nhìn cô bằng thứ ánh mắt thực sự si mê.
E là dù có là sao trên trời, chỉ cần Lâm Dĩ Vi muốn thì anh ta sẽ hái xuống cho cô.
Người xinh đẹp hoàn toàn không cần phải cố gắng cũng vẫn có được tất cả.
Tô An Địch thầm ghen tị, cảm xúc ghen ghét tựa như một con rắn độc chiếm cứ trái tim cô ta.
Trì Tây Thành nhìn Lâm Dĩ Vi chăm chú không chớp mắt.
Cô không hề trang điểm, làn da trắng ngần, đôi mắt long lanh, đi kèm với mái tóc mềm như lụa, dài như thác đổ, tóc mai ở hai bên để buông tư nhiên, nốt ruồi son nho nhỏ ở trán chính là sự điểm tô hoàn mỹ nhất.
Cô tỏa ra sự quyến rũ một cách đầy tự nhiên khiến anh ta không chịu nổi, muốn ngược đãi, hủy hoại.
Trì Tây Thành đánh mắt ra hiệu cho Vân Huy, Vân Huy lập tức hiểu ý, kéo Tô An Địch rời khỏi phòng VIP.
Tô An Địch ngoái đầu lại nhìn Lâm Dĩ Vi lần cuối, Lâm Dĩ Vi cũng khóa chặt tầm mắt vào cô ta.
Tô An Địch hạ quyết tâm, đi theo Vân Huy ra ngoài.
Được Trì Tây Thành ưng ý là phước phần của Lâm Dĩ Vi, những người khác có mong… Còn chẳng đặng!
Chút tia sáng cuối cùng trong mắt Lâm Dĩ Vi vụt tắt.
Trì Tây Thành xiên cây tăm vào miếng dưa Hami, đút tới tận miệng cho cô: “Ăn trái cây đi.”
Lâm Dĩ Vi đưa tay ra nhận nhưng Trì Tây Thành vẫn khăng khăng đòi đút cho cô. Đợi tới khi cánh môi đỏ mọng của cô cắn đứt miếng dưa Hami rồi, anh ta bỏ nốt nửa miếng còn lại vào miệng mình.
Trong lòng Lâm Dĩ Vi thấy buồn nôn.
Chẳng bao lâu sau, có người đưa mấy thứ như ngọn nến tới.
Những thứ này được bày trong một chiếc khay bóng loáng, đẹp mắt, làm Lâm Dĩ Vi thấy gai cả da đầu.
Cuối cùng cô cũng hiểu lời cảnh cáo khi đó của Tạ Bạc không hề khoa trương chút nào.
Trì Tây Thành thật sự có thể chơi chết cô.
Cô không thể ở lại đây, cô nhất định phải bỏ trốn.
Lâm Dĩ Vi làm nũng, nói: “Em không thích ở đây đâu, liệu có thể chuyển sang chỗ khác được không?”
“Không được à? Chỗ này rộng mà.” Trì Tây Thành sốt ruột nói: “Nếu em không thích chỗ này thì lần sau đổi lại.”
Lâm Dĩ Vi vội vàng nói: “Cậu chủ Trì, em còn chưa được vào ở trong khách sạn năm sao lần nào.”
Câu này rất hiệu nghiệm.
Quả nhiên, Trì Tây Thành dừng động tác lại: “Em muốn tới khách sạn năm sao à?”
“Ừm, trước nay em vẫn luôn mong ước được vào ở trong khách sạn năm sao một lần.”
Sao Trì Tây Thành nỡ lòng nào không thỏa mãn mong ước nhỏ bé của cô gái tội nghiệp này chứ? Nhất là với một người đàn ông đã quen thói bố thí cho người khác như anh ta.
Anh ta gắng dằn cơn thủy triều cuồn cuộn trong lòng lại, sảng khoái nói: “Được, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.”
Trì Tây Thành ôm Lâm Dĩ Vi ra khỏi Paing Club, đứng ở ngoài đường, đang định gọi tài xế tới thì Lâm Dĩ Vi nhân cơ hội này co cẳng bỏ chạy.
Trì Tây Thành mắng “đệt” một tiếng rồi vội vàng đuổi theo: “Dám chạy à, chán sống rồi hả?”
Cô dám bắt anh ta phải mất hết thể diện đuổi theo người khác ngoài đường, đêm nay nhất định anh ta phải cho cô chết một lần!
“Con khốn, mày còn chạy nữa thì tao cho mày đẹp mặt!”
Máu trong người Lâm Dĩ Vi chảy ngược, trái tim đập thình thịch sắp bắn ra khỏi l*иg ngực, hai chân chốc chốc lại như nhũn ra.
Không, không thể nhũn được! Cô nhất định phải chạy! Phải thoát khỏi đây!
Lâm Dĩ Vi vừa chạy vừa gọi taxi nhưng giờ đã nửa đêm, xe taxi vốn đã thưa thớt rồi, cho dù có chiếc xe nào chạy ngang qua mà nhìn thấy tình cảnh truy đuổi thế này thì cũng không dám dừng lại, sợ chọc phải phiền toái.
Không chỉ một mình Trì Tây Thành đuổi theo mà còn có cả mấy tay vệ sĩ được anh ta dẫn theo nữa, bọn họ bao vây, chặn cô ở đầu đường trống trải.
Lâm Dĩ Vi thở không ra hơi, thực sự không thể chạy nổi nữa, cô đứng khom lưng ở ngã tư, tiếng hít thở vừa khàn vừa dồn dập.
“Hết chạy nổi rồi à.” Mấy người đuổi theo bao vây xung quanh cô, Trì Tây Thành vừa thở hổn hển vừa nói: “Tối nay, ông đây nhất định phải cho mày chết một lần!”
Bỗng nhiên, màu chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen lao ra từ trong màn đêm, sau tiếng thắng và drift xe*, con xe nằm ngang trước mặt cô.
*Drift là một kỹ thuật lái xe mà người điều khiển cố tình làm thừa lái ở tốc độ cao, khiến bánh sau trượt trên đường nhưng vẫn có thể đảm bảo được tốc độ và hướng di chuyển của xe như mong muốn. Có thể hiểu đơn giản là trước khi vào cua, người lái sẽ khiến góc trượt ở sau lớn hơn ở phía trước và điều khiển bánh trước xoay ngược hướng với góc cua.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra góc nghiêng điển trai của Tạ Bạc tựa như thần linh giáng trần trong đêm tối.
Con mắt sắc như dao quét nhìn về phía cô, cánh môi mỏng hé mở…
“Lên xe.”