Nụ hôn của anh càng ngày càng sâu hơn, ép cô tới mức không thở nổi.
Tạ Bạc cao gần một mét chín, Lâm Dĩ Vi bắt buộc phải ngửa mặt lên, cổ mỏi nhừ. Anh bèn đệm tay ra sau gáy, đỡ gáy giúp cô.
Tạ Bạc không phải người phóng túng. Xét ở một mức độ nào đó thì khả năng kiểm soát bản thân của anh cao kinh khủng.
Anh có khát khao đạt được mục tiêu và một lòng vì sự nghiệp, luôn giữ thái độ thờ ơ trước chuyện nam nữ. Về điểm này thì anh hoàn toàn khác với Trì Tây Thành, Trì Tây Thành mà thiếu phụ nữ một phút thôi là không sống nổi.
Nhưng từ sau đêm hôm đó, trong đầu Tạ Bạc luôn chỉ ngập tràn những chuyện ấy, bất kể là đua xe hay chơi bóng rổ đều không thể tạm xua những hình ảnh đó ra khỏi tâm trí của anh…
Thậm chí anh đã thử tiếp xúc với những cô gái khác nhưng lần nào cũng chỉ mới nói chuyện chưa được ba câu là anh đã thấy chán ghét rồi.
Hơi thở, hương vị, tiếng nói, ngữ điệu... Không phải của cô thì tất cả đều làm anh khó chịu.
Sự yêu thích mang bản sắc sinh lý vừa nguyên thủy lại vừa bộc trực, mang khí thế đầy mạnh mẽ.
Tạ Bạc thực sự “nghiện” cô rồi.
Dường như Lâm Dĩ Vi hoàn toàn khác Tạ Bạc, lý trí giúp cô nhanh chóng thoát ra khỏi đêm tình đắm say đó, không chút vướng vân.
Về điểm này thì hai người hoàn toàn khác biệt.
Nhưng không sao. Xưa nay, Tạ Bạc đã muốn gì thì không có chuyện anh không chiếm được.
Tạ Bạc càng hôn cô không kiêng kỵ gì hơn, cô bị ép phải tiếp nhận, mặt đỏ hồng, nhịp thở vô cùng hỗn loạn.
Anh nếm cánh môi mềm của cô, nhếch môi nở nụ cười xấu xa: “Đồ ngốc, đừng nín thở, hít thở bằng mũi.”
Lâm Dĩ Vi thực sự khống chế nhịp thở lại, không còn thở gấp nữa…
Lúc Tạ Bạc và Lâm Dĩ Vi ở bên nhau, họ gần như không hề có khái niệm gì về thời gian. Tóc mai hai người chạm vào nhau, anh vuốt ve an ủi thân mật: “Không đẩy tôi ra à?”
“Tôi đẩy nổi chắc?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không ép buộc em.”
Lâm Dĩ Vi cắn răng, không nói gì.
Tạ Bạc cười: “Dĩ Dĩ, em giỏi giả vờ thật.”
Anh đọc được sự giả vờ trong ánh mắt đơn thuần vô hại của cô.
Cô chỉ đang giả vờ đáng thương như một con cáo đội lốt thỏ trắng mà thôi.
“Đừng quên là cả lần trước lẫn lần này đều là anh chủ động trước.”
“Lần đầu tiên thì tôi đã xin lỗi rồi mà.”
“Làm thứ chuyện này mà còn nói xin lỗi với tôi, anh đúng là kỳ cục.”
Cô lấy trang phục đua xe trong túi xách ra, kín đáo đưa cho anh rồi quay người định đi nhưng anh giữ cổ tay cô lại.
Tạ Bạc vừa nắm tay cô vừa ngửi thử chiếc áo: “Em không giặt cho tôi à?”
Lâm Dĩ Vi đâu dám giặt quần áo cho Tạ Bạc, cô vẫn luôn giấu nó trong ngăn tủ, còn suýt chút nữa thì bị phát hiện!
“Trang phục của anh quá nổi bật nên tôi không dám phơi nó ở ký túc xá nữ. Nếu anh thấy cần thì tôi sẽ mang nó ra ngoài trường kiếm chỗ giặt cho anh.”
“Được.”
Tạ Bạc ném trả trang phục lại cho cô: “Giặt sạch xong thì trả lại cho tôi.”
“...”
Đáng lẽ ra cô không nên khách sáo vớ vẩn làm gì, vì anh chẳng hề khách sáo chút nào!
Lâm Dĩ Vi trả trang phục lại cho anh: “Tạ Bạc, đêm đó tôi thật sự... Không biết người đó là anh, tôi cho anh tiền được không? Hay anh muốn thế nào? Anh nói đi, chỉ cần anh chịu buông tha cho tôi là được.”
Anh đánh hơi được một chút mùi tuyệt vọng trong giọng nói của cô.
Cô thực sự không muốn dây dưa thêm với anh nhưng vấn đề là Tạ Bạc lại thích làm trái ý người khác.
Cô càng muốn thì anh lại càng không chịu thuận theo ý muốn của cô.
“Em nghe thử mà xem mình nói vậy có đáng mặt là con người không. Trả tiền cho tôi ư? Em coi tôi là gì?” Anh nhìn cô, nói đùa dí dỏm: “Trai bao?”
“Rất xin lỗi anh.”
Nước mắt ứa ra, Lâm Dĩ Vi giơ tay áo lên lau đi, để lại một vệt đỏ ửng trên làn da trắng trẻo.
Cô chơi trò giả bộ đáng thương này rất thần sầu.
Nếu là đàn ông thì hẳn là đều sẽ biết hối lỗi.
Nhưng dáng vẻ này lại không có tác dụng gì với Tạ Bạc.
Anh đặt tay lên tóc cô, tiếp tục hôn tiếp, lấy đi những giọt nước mắt của cô, in một dấu dâu tây thật đậm lên chỗ hõm xương quai xanh.
Lâm Dĩ Vi đau, cô siết chặt tay anh, làn da ở cánh tay anh săn chắc và mỏng bọc ở ngoài những bó cơ rắn rỏi, cô không véo được gì hết.
“Tạ... Tạ Bạc...”
“Lâm Dĩ Vi, xưa nay, không có gì tôi muốn mà tôi không chiếm được, tôi cũng không thích cò kè mặc cả, em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi.”
Khi Tạ Bạc rời đi, Lâm Dĩ Vi bỗng nắm lấy ống tay áo của anh: “Anh không sợ bị Trì Tây Ngữ biết à? Tôi nghe nói nhà hai người đang có ý định thông gia với nhau. Anh không sợ Trì Tây Ngữ biết anh là hạng người như thế nào à? Anh không sợ bị Trì Tây Ngữ từ hôn ư?”
Đôi mắt sâu thẳm của Tạ Bạc nhìn về phía cô. Bỗng nhiên, khóe môi anh nở nụ cười giễu cợt: “Thú vị thật, nhu không ăn thua thì cương.”
Nói rồi, anh giữ cằm cô lại, giở trò xấu: “Dĩ Dĩ, tôi sợ lắm.”
“...”
“Tôi không nói đùa đâu, Tạ Bạc, nếu quan hệ của chúng ta bị lộ thì đôi bên đều không có lợi, anh không phải người như Trì Tây Thành, chắc là anh sẽ coi trọng danh dự của bản thân chứ?”
“Em còn quen cả Trì Tây Thành à?”
Tạ Bạc nhạy bén nhìn về phía cô, ánh mắt lạnh tanh.
“Không quen, chỉ có điều anh ta đã “tiếng lành đồn xa” từ lâu, ai mà không biết.”
Đáy mắt anh không còn nụ cười, tay cũng siết chặt hơn: “Cưng à, nhớ cách xa anh ta ra một chút kẻo rước họa vào thân đấy.”
“Tôi biết.”
Anh buông lỏng tay ra, tiện tay lấy luôn chiếc mũ của cô.
“Anh làm gì vậy, trả lại đây cho tôi!”
“Em là học sinh tiểu học hay sao mà còn đội kiểu mũ này.”
Lâm Dĩ Vi tiến lên một bước cướp lại, Tạ Bạc lại lùi lại một bước, chuyền chiếc mũ tròn màu vàng nhỏ xíu của cô sang tay bên kia: “Cho tôi chiếc mũ này đi, tôi mua cho em chiếc xịn hơn, em thích mũ của thương hiệu nào?”
“Tạ Bạc, trả lại đây cho tôi! Tôi không cần đồ của anh.”
Chiếc mũ này là hồi cấp hai Lâm Tà mua ở quán ven đường cho cô khi hai người đi chơi ở ngoại ô, Lâm Tà còn nói trông cô giống cô nhóc Maruko.
Chiếc mũ này đã được Lâm Dĩ Vi giữ từ nhỏ tới lớn, bất kể người khác bảo nó trẻ con thế nào, quê mùa ra sao, cô vẫn thích nó.
Trong hành lang vang lên tiếng tụi con trai đập bóng và nói đùa với nhau từ xa lại gần.
Cô vội vàng nhìn Tạ Bạc, Tạ Bạc tung chiếc mũ lên rồi dùng miệng cặp sách hứng lấy, kéo khóa kéo lại: “Dĩ Dĩ, nếu em còn không đi đi thì quan hệ của chúng ta không còn là bí mật nữa đâu.”
Lâm Dĩ Vi cắn nhẹ môi, cô biết mình không đòi lại được chiếc mũ này nữa rồi, đành phải quay người chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Lê Độ và mấy người bạc khác đi vào phòng thay đồ nam, thấy Tạ Bạc nằm ngang ở mép ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Anh Bạc, cậu nằm đây lười biếng đấy à, suýt nữa thì bọn mình thua rồi.”
Tạ Bạc chẳng muốn “ừ” lại lấy một tiếng.
Thấy trên mặt anh có úp một chiếc mũ vàng, Lê Độ ngứa tay định cầm nó lên xem: “Chiếc mũ này đáng yêu thật đấy.”
Tiếng uy hϊếp của Tạ Bạc vang lên…
“Cứ động vào thử xem, tôi chặt tay của cậu đấy.”
Lê Độ vội vàng ruột móng vuốt về.
“Anh Bạc, đây là... Đồ của con gái à?”
“Bao đồng.”
“Tôi chỉ quan tâm cậu thôi mà.” Lê Độ chưa từng thấy Tạ Bạc cầm đồ của con gái bao giờ, cho dù là những món quà nhỏ mà các bạn nữ tặng anh cũng chỉ đập hỏng hoặc là vứt đi luôn chứ không buồn nhìn nhiều.
Tạ Bạc bỏ mũ ra, mở đôi mắt đào hoa quyến rũ mà phóng đãng ra, trầm ngâm một lát rồi nói: “Đi tìm hiểu xem gần đây bên cạnh Trì Tây Thành có xuất hiện khuôn mặt mới nào không.”
“Trì Tây Thành?” Lê Độ cau chân mày: “Sao bỗng nhiên lại muốn tìm hiểu về anh ta?”
“Bảo cậu tìm hiểu thì cứ tìm hiểu đi, hỏi nhiều vậy làm gì.”
Lê Độ thấy hơi không yên tâm, anh ấy nhìn chiếc mũ kia rồi lại nhìn Tạ Bạc: “Anh Bạc, không phải là anh muốn động tới người của Trì Tây Thành đấy chứ? Hai người vẫn luôn nước giếng không phạm nước sông, chớ vì đàn bà mà để xảy ra mâu thuẫn.”
Con mắt sắc bén của Tạ Bạc quét nhìn Lê Độ một cái: “Cậu sai rồi, anh ta mới là người nước giếng không dám phạm nước sông với tôi.”
Chưa có người nào mà Tạ Bạc anh không dám động tới.