Sau khi Trì Tây Ngữ đi ăn về, mấy nữ sinh trong trong ký túc xá vây quanh cô ta, hỏi Tạ Bạc có làm cô ta bất ngờ vì tổ chức một lễ cầu hôn long trọng hay không.
Khóe miệng Trì Tây Ngữ cong lên vì tươi cười: “Giờ mới bao lâu đâu, vẫn còn sớm.”
“Hai người đã xác nhận mối quan hệ chưa thế? Anh ấy nói thế nào?”
“Ba tôi và ba anh ấy đều ăn ý trong chuyện này nhưng không nói rõ ra, tính cách của Tạ Bạc ấy à… Anh ấy cũng sẽ không nói mấy lời sến súa kiểu ‘làm bạn gái anh nhé’, vậy nên bọn tôi đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra.”
“Lúc mập mờ mới là lúc ngọt ngào nhất!” Hứa Thiến Hi – bạn cùng phòng của Trì Tây Ngữ - giỏi hùa theo suy nghĩ của cô ta nhất: “Nếu nói rõ ra hết thì còn gì là thú vị nữa.”
Trì Tây Ngữ thích nghe lời này, cười nói: “Tôi cũng thấy thế.”
“Đúng rồi, Tây Tây, ban nãy cậu không có ở đây nên để lỡ mất một màn kịch hay rồi đấy.”
Trì Tây Ngữ ngồi trước bàn, chỉnh ảnh bữa tối lãng mạn trong điện thoại để chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè, cô ta cất lời hỏi với vẻ chẳng buồn để ý: “Màn kịch gì?”
“Ký túc xá phòng 302 ở đối diện cãi nhau, hình như là Thẩm Tư Đồng cứ nhất quyết nói bạn cùng phòng dùng trộm mặt nạ của cô ta, muốn kiểm tra tủ quần áo của người đó, bạn cùng phòng của cô ta thà chết cũng không cho cô ta kiểm tra, thế là hai người đó cãi nhau, hình như còn động tay động chân thì phải.”
“Tôi đã bảo là Thẩm Tư Đồng hơi điên điên từ lâu rồi mà.” Trì Tây Ngữ cười khẩy một tiếng: “Kết quả thì sao?”
“Với tính cách của Thẩm Tư Đồng thì sao cô ta có thể bỏ qua dễ dàng được, cô ta tát cô gái kia một phát.”
Trì Tây Ngữ nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Thế à?”
“Chẳng ai ngờ cô gái kia trông rõ là yếu ớt, vậy mà sức lực lại lớn như vậy, còn kéo Thẩm Tư Đồng đến sát mép cửa sổ, làm cô ta sợ đến mức vừa khóc vừa gào, như con lợn bị thọc tiết ý.”
Một bạn cùng phòng khác đứng xem toàn bộ quá trình vội vàng nói: “Cuối cùng thì giáo viên hướng dẫn chạy tới, Thẩm Tư Đồng khóc sướt mướt kể từ đầu đến cuối, cô ta vẫn muốn kiểm tra tủ quần áo của cô gái kia. Thế rồi cô gái kia lôi điện thoại ra báo cảnh sát ngay và luôn, bảo cảnh sát tới điều tra cụ thể. Giáo viên hướng dẫn sợ làm to chuyện sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến trường học nên đè chuyện này xuống, bắt Thẩm Tư Đồng phải xin lỗi cô gái kia!”
Trì Tây Ngữ thấy hơi thú vị: “Lợi hại đấy, còn trị được cả Thẩm Tư Đồng.”
Hứa Thiến Hi: “Đúng thế, tôi còn chưa thấy nữ sinh nào sống sót trở về sau khi rơi vào trong tay kiểu “chị đại” ngang ngược như Thẩm Tư Đồng đâu.”
“Cậu bảo cô gái đấy tên là gì cơ?”
“Lâm Dĩ Vi.”
Trì Tây Ngữ nhớ đến cô gái có lòng tốt muốn đổi váy cùng cô ở trong nhà vệ sinh, nói mới nhớ cô ta còn nợ cô gái đó một ân tình.
Nhưng ân tình lớn đến đâu cũng không đáng để cô ta giúp Lâm Dĩ Vi ra mặt gây sự với Thẩm Tư Đồng.
Trì Tây Ngữ lấy cái váy kia ra, tiện tay ném vào thùng rác, nhưng cô ta suy nghĩ một lát rồi lại nhặt ra ngoài, ném cho Hứa Thiến Hi đang ở bên cạnh: “Cậu giặt sạch nó giúp tôi đi.”
Hứa Thiến Hi nhận váy, sờ chất vải, là chất liệu rất rẻ tiền: “Sao cậu không vứt đi luôn?”
“Bảo cậu giặt thì cứ giặt đi, lảm nhảm làm gì.”
Hứa Thiến Hi không muốn làm Trì Tây Ngữ không vui nên bưng chậu đến phòng giặt đồ.
Trì Tây Ngữ không có gì làm, cô ta đi đến phòng giặt đồ cùng Hứa Thiến Hi, đúng lúc nhìn thấy Lâm Dĩ Vi cũng ở đó, cô đang giặt cái váy cocktail* màu trắng kia.
*Váy cocktail là loại trang phục dành cho phụ nữ được thiết kế để mặc trong các bữa tiệc cocktail hoặc sự kiện semi-formal.
Cô chỉ mặc chiếc áo ba lỗ hè mỏng màu vàng nhạt, cái cổ trắng nõn thon gầy, xương quai xanh của cô làm người khác thấy như nó sắp gãy tới nơi, trên trán cô có vài giọt mồ hôi, vài sợi tóc mái bị thấm ướt, nốt ruồi Quan Âm giữa trán giống như một dấu chấm màu đỏ son.
Vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Trì Tây Ngữ bỗng nghĩ tới từ này.
Rõ ràng là Lâm Dĩ Vi cũng chú ý tới cô ta, và còn cả Hứa Thiến Hi, người đang giặt cái váy của cô một cách qua loa…
“Để tôi giặt cho.” Lâm Dĩ Vi chủ động cất lời: “Đây là váy của tôi.”
Hứa Thiến Hi ước gì như vậy, cô ta nhanh chóng đẩy chậu giặt sang cho Lâm Dĩ Vi, cười nói: “Được thôi.”
Trì Tây Ngữ dựa lưng vào bồn rửa tay, chào hỏi với cô: “Xin chào.”
“Xin chào.”
Cô ta quan sát khuôn mặt sưng đỏ không tự nhiên của Lâm Dĩ Vi: “Tôi nghe nói rồi, Thẩm Tư Đồng chính là kiểu người như vậy, ỷ nhà mình có vài đồng bạc lẻ mà tác oai tác quái, chỗ nào cũng thò mặt ra.”
Trì Tây Ngữ rất ngứa mắt cô ta.
Hứa Thiến Hi cũng vội vàng nói: “Cũng tại mấy năm nay chuyện kinh doanh quần áo của ba cô ta có quy mô lớn hơn, nói trắng ra thì chẳng phải cái đồ nhà giàu mới nổi thôi à, chẳng ra cái gì hết.”
Lâm Dĩ Vi gật đầu đồng ý.
Giữa con gái với nhau có một loại cảm ứng đặc thù, chỉ trong dăm ba câu mà dường như bọn họ đã trở thành một kiểu đồng minh kỳ lạ nào đó.
Trì Tây Ngữ lại hỏi cô: “Nhưng cậu mở tủ ra cho cô ta xem thì cũng có sao đâu mà cứ nhất quyết phải bị đánh, chẳng lẽ trong tủ có báu vật gì không thể làm người khác nhìn thấy à?”
Cô ta hỏi bằng giọng đùa giỡn.
Lâm Dĩ Vi bình thản nói: “Không liên quan đến đồ đạc trong tủ.”
“Thế thì liên quan đến cái gì?”
“Danh dự.”
Một sức mạnh kiến quyết nào đó trong mắt cô làm Trì Tây Ngữ cảm thấy… hơi thú vị.
Đúng lúc Trì Tây Ngữ cần một cô gái ở tầng chót như cô để làm nền bên cạnh cô ta.
Trong số mấy tay sai của anh trai cô ta có một con chó biết cắn người… Vân Huy.
Cô ta cũng cần một con chó thể cong lưng cúi đầu, làm tay sai cho cô ta, giúp cô ta xử lý mấy chuyện rắc rối.
Trì Tây Ngữ đưa Lâm Dĩ Vi tới cửa ký túc xá, đưa cho cô nguyên một hộp mặt nạ dưỡng da mà mấy phu nhân giàu có hay dùng, cười nói ngay trước mặt mọi người và trước mặt Thẩm Tư Đồng…
“Một hộp mặt nạ mà thôi, không có gì ghê gớm cả, nếu cần thì Vi Vi cứ bảo tôi lúc nào cũng được, đều là chị em với nhau, không cần khách sáo.”
Hứa Thiến Hi cố ý cất cao giọng phụ họa: “Đúng thế, cần gì phải động tay động chân vì chút đồ này, thật là keo kiệt.”
Lâm Dĩ Vi biết bọn họ cố tình ra vẻ cho Thẩm Tư Đồng xem, vậy nên phối hợp nói: “Cảm ơn Tây Tây, cậu tốt thật đấy, không giống người khác chút nào.”
Trì Tây Ngữ thích cô hạ mình, càng thích sự thông minh và biết ăn nói của cô, cô ta cầm tay Lâm Dĩ Vi: “Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn sáng nhé.”
“Ừ.”
Trên hành lang, mấy sinh viên nữ liếc nhìn nhau, họ biết Lâm Dĩ Vi đã tham gia vào hội chị em của Trì Tây Ngữ.
Cao tay thật! Vậy mà lại bấu víu được vào cô cả mắt cao hơn đầu này.
Phải biết rằng có rất nhiều cô gái xum xoe với Trì Tây Ngữ nhưng đều bị cô ta từ chối, tiêu chuẩn sàng lọc và lựa chọn “chị em” của cô ta nghiêm khắc hơn Thẩm Tư Đồng nhiều.
Thẩm Tư Đồng giận sôi máu, hành động này của Trì Tây Ngữ rõ ràng là cái tát vang dội vào mặt cô ta.
Trong chuyện hôm nay, cô ta không kiếm được chút lợi ích nào, cô ta bị đè ra dọa ở trên cửa sổ, sau đó lại bị ép xin lỗi, hơn nữa, vì sự ngang ngược độc đoán của cô ta mà “tiếng thơm” vu oan bạn cùng phòng còn bị lan truyền xôn xao khắp mọi nơi.
Trì Tây Ngữ lại vì trở thành bạn bè với Lâm Dĩ Vi mà tự dưng được hời, lại càng được lòng người khác, cũng làm cho Lâm Dĩ Vi khăng khăng nghe lời cô ta.
Thẩm Tư Đồng cực kỳ tức giận, cô ta hung dữ trừng mắt lườm Lâm Dĩ Vi một cái.
Lâm Dĩ Vi cười với cô ta, trong mắt cô vẫn có sự kiên cường, quyết không chịu thua như cũ, giống hệt lúc bị cô ta tát một cái vào mặt.
“Đừng có mà đắc ý, cô nghĩ Trì Tây Ngữ là cái loại tốt lành gì à? Ngày lành của cô còn ở đằng sau đấy!”
Lâm Dĩ Vi mặc kệ cô ta, cô kéo rèm bàn vào rồi dùng chìa khóa mở khóa tủ quần áo.
Cô nhìn cái áo khoác đua xe màu đen đang nằm trong tủ, tất cả những sóng gió hôm nay đều do nó mà ra cả.
Cô không thể giữ nó lại dù chỉ một phút, nhất định phải nghĩ cách trả lại nó.
Cô ngồi xuống suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại thêm Tạ Bạc vào danh sách liên lạc một lần nữa.
Vì đơn phương xóa và thêm liên lạc thì không cần đợi đối phương đồng ý, vậy nên cô gửi tin nhắn cho Tạ Bạc.
Vi Phong: “Khi nào thì tôi trả áo cho anh được?”
Thật mong cậu ấm này có thể giống mấy nam chính trong truyện tổng tài bá đạo, nói một câu nhẹ bâng: “Tặng cho em.”
Lâm Dĩ Vi sẽ nhanh chóng chạy xuống lầu, ném cái áo này vào thùng rác.
Đây là cách không phiền phức nhất.
Nhưng mọi chuyện không như cô mong đợi.
Nửa tiếng sau, Tạ Bạc trả lời một câu…
Thin: “Em tới sân bóng rổ đi.”
Lâm Dĩ Vi kiên quyết từ chối: “Không được, nhiều người lắm.”
Đúng là sân bóng rổ buổi tối vẫn còn không ít người, cái băng đeo trán trên đầu Tạ Bạc bị mồ hôi thấm ướt, anh nhìn tin nhắn ngắn gọn của cô, khóe môi khẽ nhếch lên với vẻ xấu xa…
“Đến đây hoặc là tôi tới tìm em, em tự chọn đi.”
…
Lâm Dĩ Vi dùng đá chườm cho mặt bớt sưng mãi đến khi hoàn toàn không nhìn thấy dấu vết, lúc này cô mới đi nhanh tới sân bóng rổ.
Giờ đã là 9 giờ rưỡi, trong sân bóng rổ vẫn có rất nhiều thanh niên đang dốc sức đổ mồ hôi, Tạ Bạc cũng ở trong số đó.
Tất nhiên là không thể thiếu rất nhiều sinh viên nữ đứng vây quanh bên ngoài sân để chụp ảnh.
Tạ Bạc nhanh nhẹn làm một động tác giả rồi lắc người, nhảy lấy đà, ném bóng vào rổ, cánh tay anh vươn ra, dáng người cao gầy hơi ngửa về phía sau rồi lại uyển chuyển nhẹ nhàng mà rơi xuống đất.
Lâm Dĩ Vi phát hiện, tóc ở hai bên tai của anh đã được cắt ngắn hơn lần trước, ngũ quan của anh trông càng sắc bén hơn, vẻ ngoài xuất sắc được anh thể hiện ra hết cỡ.
Mấy cô gái khác liên tục chụp ảnh anh, tiếng “tách tách” vang lên mãi không dứt.
Lâm Dĩ Vi đứng ở trong đám người, cô đội cái mũ vàng xấu xí chuyên dùng để đi du xuân, làm bản thân nhìn trông rất không bắt mắt.
Nhưng Tạ Bạc chỉ liếc mắt một cái mà đã nhìn thấy cô.
Làm sinh viên nghệ thuật, hẳn là phải có mắt thẩm mỹ khá khẩm.
Nhưng cô lại không biết ăn mặc, cái mũ trẻ con như vậy cô đội càng thêm xấu, càng không thú vị mà cô đang mặc - áo phông trắng, quần đen, thật là phí phạm gương mặt này của cô.
Lâm Dĩ Vi ra hiệu cho anh bằng một ánh mắt, sau đó đi ra phía sau sân bóng.
Tạ Bạc chuyền bóng cho Lê Độ, xoay người đi về ghế nghỉ ngơi, cầm chai nước khoáng lên rồi ngửa đầu uống, sau đó, anh thuận tay ném cái chai rỗng vào thùng rác rồi đi ra ngoài theo.
Lâm Dĩ Vi đã quan sát xung quanh một hồi lâu, chỉ có lối đi nhỏ trên hành lang là không có người.
Cô giống con nai con cảnh giác nhất trong rừng rậm, vô cùng cẩn thận mà đề phòng khắp nơi, mãi đến khi anh đi từ xa tới gần, vừa tới đã kéo cô vào phòng thay quần áo của nam mà không nói lời nào.
“Cạch” một tiếng, anh đóng cửa lại với lực rất mạnh.
Trong phòng vừa tối vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở đang đan vào nhau của hai người họ.
Lâm Dĩ Vi bị anh ấn trên tường, không thể nhúc nhích được, l*иg ngực cô phập phồng thấy rõ.
Cánh tay rắn rỏi của Tạ Bạc đặt trước ngực Lâm Dĩ Vi, một cái tay khác thì giữ lấy khuôn mặt cô, làm cô phải ngẩng đầu về phía anh.
“Tạ Bạc…”
“Em gặp tôi mà không trang điểm, không ăn diện gì à?”
“Tôi vừa tắm xong, không muốn làm mấy việc đó.”
Tạ Bạc dịch lại gần, dán sát cổ cô để ngửi thử, quả đúng là có mùi thơm tươi mát của sữa tắm, làm anh rục rịch những suy nghĩ về “tình”. Anh nghĩ đến cảnh đêm đó, người anh nóng bỏng không khác gì ngọn lửa.
Lâm Dĩ Vi biết bản thân không thể cứng đối cứng với anh, cô chỉ có thể nhỏ giọng cầu xin: “Đừng như vậy mà.”
Tạ Bạc có thể nhìn ra, cô nhất định không yếu ớt đáng thương như những gì cô thể hiện ra ngoài.
Bọn họ đã từng giao lưu rất sâu, phản ứng của thân thể chính là thứ rõ ràng nhất, anh nhận ra cô gái này có sự mềm dẻo từ trong xương, chắc chắn không phải con thỏ trắng ngây thơ.
Anh dán sát vào tai cô, nói bằng giọng ẩm ướt và nóng bỏng: “Dĩ Dĩ, tôi nghiện rồi.”
“Dĩ Dĩ”, đêm đó, Lâm Dĩ Vi bảo anh gọi cô như vậy.
Bởi vì Lâm Tà cũng gọi cô như thế, đó là xưng hô chỉ thuộc về mình anh ấy, cô muốn nhớ lại nó trong lúc vui sướиɠ nhất, chỉ cần nhắm mắt lại là cô sẽ thấy như anh ấy đang ở bên cạnh cô.
“Tạ Bạc, anh có rất nhiều sự lựa chọn, anh có thể bỏ qua tôi không?” Lâm Dĩ Vi nắm chặt tay áo anh, ra vẻ vừa yếu đuối, vừa đáng thương để cầu xin anh: “Tôi thật sự không muốn rước lấy rắc rối đâu.”
Anh nhìn cô với vẻ nghiền ngẫm: “Thử cầu xin tôi đi.”
“Xin anh đấy, Tạ Bạc.”
Giây tiếp theo, Tạ Bạc ấn cổ tay Lâm Dĩ Vi lên trên đỉnh đầu, lấp kín đôi môi cô, nuốt chửng mọi hơi thở và lời xin xỏ của cô…
“Cầu xin tôi thêm vài câu nữa đi, tôi thích nghe.”