Khi vào phòng, không ngoài dự đoán, Trì Tây Ngữ làm đổ bảng pha màu, cô ta chỉ có thể hùng hùng hổ hổ đến nhà vệ sinh để xử lý cái váy của mình.
Đúng là cơ hội trời cho, Lâm Dĩ Vi thuận lợi tiếp xúc với Trì Tây Ngữ lần đầu tiên, hơn nữa còn lấy được sự tin tưởng và hảo cảm của cô ta.
Kế hoạch tiến triển vô cùng thuận lợi, nhưng điều ngoài ý muốn cũng xảy ra bất ngờ, không kịp đề phòng.
Trong ngày học đầu tiên, cô đã đυ.ng phải người đàn ông cô vẫn luôn né tránh.
Cô vốn còn nghĩ rằng xóa Wechat là có thể chấm dứt cái đêm hoang đường đó, nào ngờ đó mới chỉ là sự khởi đầu…
Không biết là do thân thể có tiếp xúc thân mật hay là do tính cách anh như vậy.
Tạ Bạc vô cùng “ngang ngược” với cô, hoàn toàn không có sự dịu dàng và ngoan ngoãn trong ấn tượng của Lâm Dĩ Vi.
Cô chọc phải người cô không thể khống chế được, hoàn toàn vượt quá khả năng xử lý của cô.
Chỉ gặp lại trong vài phút ngắn ngủi, nhưng cô lại có thể thấy được du͙© vọиɠ chiếm hữu và ham muốn khống chế vô cùng to lớn trong ánh mắt của người đàn ông này, cũng có thể thấy được rằng anh… vẫn chưa đã thèm.
Anh vẫn còn muốn cô.
Lâm Dĩ Vi từ chối bằng lý do đến kỳ sinh lý để tạm thời làm anh từ bỏ ý định, nhưng cô cũng nhận ra rằng Tạ Bạc không tin.
Không tin, nhưng không hề ép buộc, vậy nên cô mới thoáng có cảm giác an toàn.
Cô cảm thấy người như Tạ Bạc căn bản không thiếu những cô gái xinh đẹp vây xung quanh anh.
Có lẽ… Qua một khoảng thời gian, anh sẽ vứt cô ra khỏi đầu.
Cô đành tạm hy vọng như vậy.
…
Lâm Dĩ Vi ôm cái cặp sách đựng áo khoác đua xe của Tạ Bạc như đang ôm củ khoai lang nóng bỏng tay, cô vô cùng cẩn thận mà đi ra khỏi tòa nhà nghệ thuật.
Đúng lúc nhìn thấy Tạ Bạc đứng trước chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen, nhận bó hoa hồng Avalanche cực kỳ to mà tài xế đưa để đón Trì Tây Ngữ.
Trì Tây Ngữ đi qua cô, trên mặt là nụ cười mỉm rụt rè và thục nữ: “Hi, anh Tạ Bạc, em vừa mới nhìn thấy anh.”
Trì Tây Ngữ và Tạ Bạc đã quen nhau từ nhỏ, cấp ba còn từng cùng nhau đi nước Anh du học một thời gian, vậy nên hai người họ rất quen thân với nhau.
Đặc biệt là sau khi nhà họ Tạ và nhà họ Trì có ý định liên hôn, Trì Tây Ngữ đã coi Tạ Bạc là chồng tương lai của mình.
Cho dù hiện tại hai người họ còn chưa phải là người yêu của nhau, nhưng Trì Tây Ngữ đã phải lòng anh rồi.
Từ ánh mắt đầu tiên thấy anh, cô ta đã chọn trúng người đàn ông này.
Theo lý thuyết, với quan hệ của hai người họ thì hẳn phải có thân phận là bạn trai, bạn gái của nhau từ lâu, nhưng…
Nhưng Tạ Bạc lại không chính thức xác nhận quan hệ của bọn họ.
Làm phái nữ, Trì Tây Ngữ đương nhiên là muốn giữ giá, không chủ động mở lời.
Vậy nên hai người họ vẫn luôn duy trì mối quan hệ mập mờ vừa tới này.
Trì Tây Ngữ không rõ Tạ Bạc nghĩ gì, cũng không chỉ một lần nghe các chị em quanh cô ta bàn tán, nói có một cô gái xinh đẹp ngồi trong xe của Tạ Bạc, chưa được hai ngày đã đổi thành một người khác.
Anh quá được con gái thích, những cô gái theo đuổi anh thật đúng là nhiều không đếm xuể.
Nhưng may mà… Tạ Bạc không làm ra chuyện gì quá giới hạn.
So với anh trai Trì Tây Thành của cô ta, người cứ liên tục không ngừng mà chơi bời với hết bông hoa này đến bông hoa khác thì Tạ Bạc đã được xem như là đại biểu mẫu mực ba tốt trong số các cậu chủ của giới nhà giàu.
Trì Tây Ngữ đã từng điều tra tất cả những cô gái từng ngồi trên xe anh, vừa ép buộc vừa dùng lợi ích để dụ dỗ, cuối cùng cô ta đều nghe được một đáp án giống nhau từ miệng của mấy cô gái đó…
“Chưa từng ngủ với nhau.”
Vậy nên Trì Tây Ngữ mở một mắt nhắm một mắt, giữ phong thái cao quý, không so đo với mấy cành hoa ngọn cỏ chướng mắt bên cạnh anh.
Đương nhiên, Tạ Bạc cũng sẽ cho cô ta mặt mũi, giữ gìn lòng tự trọng của cô ta.
Đặc biệt là những ngày quan trọng như ngày hôm nay, anh sẽ luôn thực hiện hết tất cả hình thức, tự mình tới xem buổi chia sẻ, còn ôm bó hoa, đứng trước chiếc Rolls-Royce Phantom đợi cô ta, đưa cô ta đi ăn một bữa ăn kiểu Pháp lãng mạn.
Tạ Bạc khen quần áo của cô ta trông rất đẹp.
Trì Tây Ngữ hơi lúng túng, đây là váy ngắn phong cách preppy giá rẻ của cô gái trông hơi nghèo túng ban nãy.
“Em muốn về thay quần áo, anh Tạ Bạc, anh chở em đến dưới ký túc xá đã nhé.”
“Được.”
Trì Tây Ngữ nở nụ cười hạnh phúc, nhìn Tạ Bạc tự mở cửa xe ra cho cô ta, sau đó tao nhã, đoan trang mà ngồi vào trong xe.
Còn về bó hoa hồng Avalanche cực kỳ to kia, Trì Tây Ngữ lựa chọn làm lơ tờ giấy ghi lời tỏ tình của cô gái khác với Tạ Bạc đang lấp ló giữa bó hoa hồng cỡ lớn đó.
Cô ta thật sự cho rằng bọn họ sẽ bên nhau đến khi đầu bạc răng long.
Lâm Dĩ Vi lạnh lùng xoay người rời đi, đi ngược hướng với đôi kim đồng ngọc nữ khiến người khác phải hâm mộ này.
…
Buổi tối, Lâm Dĩ Vi trở lại ký túc xá.
Cô tranh thủ lúc trong ký túc xá không có ai khác, nhanh chóng lấy áo khoác của Tạ Bạc ra rồi nhét bừa vào tủ quần áo.
Cô thậm chí còn định ném quách đi cho xong, nhưng nghĩ đến cậu ấm như anh thì hẳn là chi phí ăn mặc đều sẽ không rẻ, một chiếc áo khoác chẳng bắt mắt gì mấy như vậy cũng có thể có cái giá mà cô không đền nổi.
Lâm Dĩ Vi muốn nghĩ ra cách để không cần tiếp xúc trực tiếp nhưng vẫn có thể trả lại “củ khoai lang bỏng tay” này.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, bỗng có tiếng giày cao gót “cồm cộp” vang lên, Thẩm Tư Đồng đi vào ký túc xá.
Lâm Dĩ Vi lập tức đóng cửa tủ lại.
Cô không khống chế được sức lực nên cửa tủ bị va phải, phát ra tiếng vang làm Thẩm Tư Đồng chú ý.
“Lén lén lút lút, cô đang làm gì thế hả?” Cô ta cau mày hỏi.
“Không có gì.”
Lâm Dĩ Vi đã học được cách nhìn mặt đoán ý từ nhỏ, ngay ngày đầu tiên dọn vào ký túc xá, cô đã nhận ra Thẩm Tư Đồng có tính cách thích lãnh đạo.
Cô ta vừa tới đã chủ động nhận làm trưởng phòng ký túc xá, hơn nữa rất nhanh đã khiến cô gái có gia cảnh hơi kém cô ta ở giường đối diện trở thành tay sai của mình.
Một nữ sinh khác là người học tập vô cùng tốt, không thích làm trò kết bè kéo cánh này, vì vậy nên Thẩm Tư Đồng bắt đầu “tấn công” Lâm Dĩ Vi.
Theo tính tình của Lâm Dĩ Vi, nếu bên cạnh cô có người có tính cách ngang ngược như Thẩm Tư Đồng, để có thể bình tĩnh trải qua bốn năm đại học, cô sẽ ra vẻ yếu thế, sẽ cúi đầu với cô ta, sẽ nói lời hay để cô ta vui vẻ…
Nhưng Lâm Dĩ Vi đã tìm hiểu kỹ càng từ lâu, biết Thẩm Tư Đồng và Trì Tây Ngữ không hợp nhau.
Chuyện Trì Tây Ngữ đánh đổ bảng pha màu kia chính là do Thẩm Tư Đồng giở trò mờ ám.
Cô muốn đến bên cạnh Trì Tây Ngữ thì không thể tham gia vào hội chị em của Thẩm Tư Đồng.
Vậy nên Lâm Dĩ Vi đối xử với Thẩm Tư Đồng rất lạnh nhạt, điều này làm cô ta thấy vô cùng khó chịu.
Lâm Dĩ Vi quá xinh đẹp, hơn nữa còn xinh đẹp đến mức rất có tính công kích, lại không đồng ý làm “chị em” với cô ta, ở gần người như vậy làm Thẩm Tư Đồng theo bản năng mà thấy không yên tâm.
Cô ta thường sẽ gây sự với Lâm Dĩ Vi.
Ví dụ như lúc này, Thẩm Tư Đồng đi đến bên cạnh bàn của cô, liếc nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường: “Sáng nay tôi nhận ra là tôi không thấy mặt nạ tôi mới mua đâu cả, có phải cô lấy rồi hay không?”
“Không phải.” Lâm Dĩ Vi biểu hiện rất bình tĩnh với sự nghi ngờ và nhục nhã nhân phẩm người khác này của cô ta: “Tôi sẽ không làm chuyện này.”
“Cô có dám mở tủ quần áo ra cho tôi kiểm tra không?”
“Cô không thể tự tiện mở tủ quần áo của người khác, như vậy là đang xâm phạm quyền riêng tư.”
Những lời này càng làm Thẩm Tư Đồng nghi ngờ là Lâm Dĩ Vi trộm đồ, cô ta ồn ào: “Cô chột dạ rồi đúng không, chắc chắn là cô trộm mặt nạ của tôi, ban nãy tôi vào phòng, cô lập tức vội vàng đóng tủ quần áo lại, không phải cô thì là ai!?”
“Tôi không phải kẻ trộm.”
Vì có trò hay nên mấy sinh viên nữ ở những phòng ký túc xá xung quanh không khác gì con bướm thấy mật, bọn họ tò mò mà tụ tập ở cửa để xem trò vui.
Thấy người vây xem nhiều hơn nên Thẩm Tư Đồng càng thêm kiêu ngạo: “Nếu cô đã nói là cô không trộm, vậy thì cô mở cửa tủ ra cho tôi xem đi.”
Cái áo khoác của Tạ Bạc đang nằm ở trong ngăn tủ, nếu bị một đống sinh viên nữ nhìn thấy… Cô tin là lời đồn đãi sẽ lan truyền đến từng ngóc ngách trong đại học Feger bằng tốc độ ánh sáng.
Kế hoạch mà cô trù tính hồi lâu sẽ thành giỏ tre múc nước… thành công dã tràng.
Lâm Dĩ Vi kiên quyết dùng thân thể của mình để chắn ngang trước cửa tủ.
“Muốn nhìn…” Cô cầm con dao gọt hoa quả trên bàn lên, hung hăng cắm nó vào tủ, khẽ hếch cằm, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Tư Đồng…
“Thì cô cứ thử mà xem.”