Trước khi chìm vào giấc ngủ, cửa phòng của Lâm Dĩ Vi vang lên tiếng “rầm rầm rầm” như động đất.
Cô đi dép lê ra mở cửa, Tô An Địch chưa nói lời nào đã vọt vào tới, khóc lóc oán trách: “Chị hại em thảm rồi, cậu chủ Trì không tìm thấy chị nên tới gây sự với em đấy!”
Lâm Dĩ Vi nhíu mày, nhạy cảm hỏi: “Em không bán đứng chị đúng không?”
“Lâm Dĩ Vi! Chị có phải người không thế hả? Vì chị mà em bị bọn họ đánh, vậy mà chị chỉ lo lắng cho bản thân chị thôi!” Cô ta phát tiết tất cả sự bực dọc lên người cô, lại còn thêm mắm dặm muối: “Vì chị nên em mới phải chịu đựng mấy chuyện đó!”
Cô nâng mặt Tô An Địch lên, quan sát cái trán đang ửng đỏ của cô ta.
Hình như là bị va đập nên rách mất ít da.
Cô cầm hòm thuốc tới, chấm ít povidone để bôi cho cô ta.
Tô An Địch nhìn cô từ từ tới gần, không khỏi nín thở.
Dù Tô An Địch là con gái, nhưng khi nhìn gương mặt xinh đẹp có thể so với hồng nhan họa thủy này của Lâm Dĩ Vi ở khoảng cách gần, tim cô ta cũng không nhịn được mà đập thình thịch, càng đừng nói là đàn ông.
Từ nhỏ Tô An Địch đã ghen ghét gương mặt này của Lâm Dĩ Vi, nhưng cũng may là cô ta có được càng nhiều thứ hơn so với cô…
Cô ta có gia đình hạnh phúc mỹ mãn, có cuộc sống giàu có, có rất nhiều bạn bè… Tất cả những điều này đều là thứ Lâm Dĩ Vi mơ ước nhưng không thể có được.
Cho dù thường ngày Lâm Dĩ Vi vẫn vờ như không thèm để ý, nhưng Tô An Địch phát hiện, mỗi khi cả gia đình họ hoà thuận vui vẻ, cười cười nói nói, Lâm Dĩ Vi đều sẽ giống như một kẻ rình mò hèn nhát, vô cùng hâm mộ mà nhìn tất cả những gì cô ta có.
Tô An Địch luôn tìm được cảm giác cân bằng kỳ diệu ở phương diện này, vậy nên cô ta và Lâm Dĩ Vi mới có thể chung sống hòa bình nhiều năm như vậy.
“Còn đau không?” Câu quan tâm này của Lâm Dĩ Vi là nghiêm túc.
“Đau chứ! Đau muốn chết.”
“Là Trì Tây Thành làm à?”
“Đúng thế, anh ta không tìm được chị nên mới trút giận lên người em!”
Nhà giàu có lắm kẻ ăn chơi trác táng, cũng có không ít người nóng tính, Lâm Dĩ Vi đã gặp nhiều nên chẳng thấy lạ.
“Không cùng một tầng lớp lại cứ muốn chen vào nhóm của người ta, em đây là tự rước khổ vào người.” Cô nhẹ nhàng bôi thuốc cho Tô An Địch.
“Ha ha, Lâm Dĩ Vi, chị còn nói em à, lúc trước là ai vừa nghe tên Trì Tây Thành đã sáng mắt lên ấy nhỉ?” Tô An Địch nói: “Đừng quên là vì chị nên em mới bị đánh đấy!”
“Em không bán đứng chị đúng không?” Cô lại hỏi tiếp.
“Tất nhiên là không rồi! Sao em có thể bán đứng chị được, chúng ta chính là chị em mà, tuy không phải ruột thịt nhưng chúng ta đã quen nhau mười mấy năm trời!”
“Em nói đúng.” Mặt Lâm Dĩ Vi cười nhưng trong lòng thì không.
Tô An Địch lại hỏi cô: “Đúng rồi, sao tự dưng đêm nay chị lại đi mất thế?”
“Tại chị thấy hơi không khỏe.”
“Trì Tây Thành ưng chị là chuyện tốt biết bao mà chị lại không nắm chắc được, đúng là đáng tiếc.”
“Cơ hội tốt?” Lâm Dĩ Vi nhìn cái trán trầy da của cô ta: “Chị tặng em cơ hội này đấy, em có muốn hay không?”
“Em…”
Tô An Địch lập tức ngập ngừng, cô ta nghẹn lời sau một lúc lâu rồi mới nói: “Em có người em thích rồi mà.”
“Tối nay em có thấy người em thích không?”
“Tạ Bạc không tới! Em hỏi người khác, người ta bảo là anh ấy và Trì Tây Thành vẫn luôn không hợp nhau.” Tô An Địch rầu rĩ nói: “Tuy hai nhà có hợp tác kinh doanh, nhưng tính cách của hai người họ không hợp. Trì Tây Thành thích kéo bè kéo cánh, quanh người rất nhiều anh em, khá giống với em gái của anh ta. Nhưng Tạ Bạc lại rất đơn độc, thường thì anh ấy đều không tham gia cuộc chơi có sự xuất hiện của Trì Tây Thành. Nếu biết từ sớm thì em đã không đi rồi, thật là phí tâm tư.”
Lâm Dĩ Vi không có hứng thú với những chuyện đó, cô thu dọn hòm thuốc xong, quay đầu nhìn thấy cái túi xách Hermes mẫu mới của cô ta thì lẩm bẩm: “Túi mới đẹp lắm.”
Biểu cảm của Tô An Địch hơi thay đổi, sau đó cười: “Là hàng giả cao cấp loại A mà bạn em đưa cho em, trông rất giống thật.”
“Chị không hỏi sao em có nó, em cũng không cần phải giải thích nhiều như vậy.”
“Vậy em… đi ngủ trước đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Khi Tô An Địch bước ra khỏi cửa phòng, biểu cảm của cô ta trông hoảng loạn thấy rõ.
Lâm Dĩ Vi nhận ra có lẽ Tô An Địch đã bị mua chuộc, vậy nên mấy hôm sau cô lạnh nhạt với cô ta không ít, không tham gia bất kỳ buổi ăn uống, tiệc rượu nào do cô ta mời, đến cả việc Tô An Địch hẹn cô đi dạo phố mà cô cũng không đi.
Tuy rằng quan hệ giữa hai chị em họ vẫn luôn rất mỏng manh giả dối, nhưng suốt quá trình trưởng thành, cô ta có thể xem như là người duy nhất mà Lâm Dĩ Vi có thể hẹn cùng đi dạo phố.
Lâm Dĩ Vi hiểu rõ tật xấu ham hư vinh của Tô An Địch.
Không thể không đề phòng cô ta.
…
Vài ngày sau, đại học Feger chào đón mùa khai giảng.
Vì tọa lạc ở bán đảo thành phố Thanh Cảng – thành phố toàn cầu, vậy nên đại học Feger có rất nhiều chương trình trao đổi hợp tác với các trường đại học nổi tiếng trên thế giới, đặc biệt là học viện Kinh tế và học viện Nghệ thuật của bọn họ lại càng nổi tiếng ở nước ngoài, cho ra đời rất nhiều nhân tài kiệt xuất trong giới nghệ thuật và giới kinh doanh.
Vì vậy mà rất nhiều gia đình giàu có và bề thế đều sẵn lòng cho con em mình đăng ký vào trường đại học Feger để học cả kinh tế và nghệ thuật, như vậy vừa có thể đào tạo hơi thở nghệ thuật lại vừa không làm lỡ sự nghiệp của gia tộc.
Nếu là con nhà nghèo, trừ phi có thiên phú nghệ thuật xuất sắc, có thể dùng số điểm cực kỳ cao để bước vào “Thánh điện” nghệ thuật này học tập, được miễn hơn nửa học phí và phí sinh hoạt, nếu không thì trường đại học tràn ngập hơi thở quý tộc này chắc chắn sẽ không phù hợp với gia đình bình thường.
Lâm Dĩ Vi thuộc về trường hợp sau.
Tuy thiên phú hội họa của cô kém hơn Lâm Tà một ít, nhưng cô có mức độ nhạy cảm và trực giác cực kỳ cao đối với màu sắc.
Vậy nên Lâm Tà luôn xoa đầu cô, cười nói muốn đưa cô đến học viện Nghệ thuật Hoàng gia Luân Đôn để học tập. Đại học Feger và học viện Nghệ thuật Hoàng gia Luân Đôn có mối quan hệ hợp tác lâu dài, đối với cô, thi đỗ đại học Feger, đến năm ba lại thi IELTS rồi du học để học lên nghiên cứu sinh chính là con đường ngắn nhất để chạm đến ước mơ.
Lâm Dĩ Vi biết Lâm Tà đặt ước mơ của chính anh ấy lên trên người cô.
Với những kẻ có xuất thân như bọn họ, nếu muốn nổi bật trong giới nghệ thuật mà không có bằng cấp mạ vàng sáng lấp lánh thì đúng là khó như lên trời.
Lâm Dĩ Vi đứng trước kiến trúc kiểu Âu tráng lệ của học viện Feger, nhìn ánh nắng chiếu rọi trên mái vòm hình bán nguyệt đẹp đẽ và lộng lẫy kia, trong lòng lại không nghĩ về tương lai của chính mình…
Mà là Lâm Tà đã không có tin tức trong suốt hai năm.
Cô muốn tìm được anh ấy, cùng anh ấy đến học viện Nghệ thuật Hoàng gia Luân Đôn của nước Anh để đào tạo chuyên sâu.
Sau đó, vĩnh viễn không rời xa nhau.
…
Tuy trường học đã giảm cho cô hơn phân nửa số tiền học và tiền sinh hoạt, nhưng cô vẫn phải tự gánh vác một bộ phận.
Lâm Dĩ Vi có một ít tiền tiết kiệm nhưng lại không có quá nhiều, vậy nên cô tìm một công việc bán thời gian ở cửa hàng tiện lợi theo phong cách hầu gái bên ngoài trường học, trên con phố đó còn có khá nhiều phòng trưng bày tranh nghệ thuật. Khi công việc nhàn rỗi, cô có thể bán rẻ một ít tác phẩm cô vẽ hoặc là vẽ tranh chân dung theo yêu cầu để kiếm chút tiền tiêu vặt.
Vào ngày đầu tiên tới học viện báo danh, cô đã nhìn thấy Trì Tây Ngữ.
Cô ta bước ra từ một chiếc Mercedes-Benz, tay xách chiếc túi xách hồng đính đầy kim cương, trông vô cùng xa hoa, đôi giày cao gót thục nữ cô ta đang đi có quai dài và mảnh, quấn quanh mắt cá chân của cô ta rồi vòng từng vòng lên trên, khắp người cô ta đều tỏa ra khí thế của tiểu thư con nhà quý tộc.
Rất nhiều cô gái khác vây quanh Trì Tây Ngữ, thảo luận về kiểu tóc cô ta mới làm, trạng thái làn da dạo gần đây, hoặc là kẹp tóc mà một nhãn hiệu xa xỉ nào đó vừa mới tung ra thị trường…
Đương nhiên, cũng có vài cô gái tốp năm tốp ba mà đứng gần đó, nhìn Trì Tây Ngữ bằng ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa khinh thường.
Không phải tất cả mọi người đều sẽ nịnh nọt Trì Tây Ngữ, đặc biệt là đại học Feger – nơi con cháu nhà giàu tụ tập, Trì Tây Ngữ có nhiều “bạn”, nhưng kẻ địch lại càng nhiều hơn.
Ngày đầu tiên vào học, chính là buổi chia sẻ nghệ thuật về bức tranh đoạt giải tên là [Bí mật] của Trì Tây Ngữ.
Có nữ sinh đặt bảng pha màu đầy màu nước đỏ ở trên tay nắm cửa trước khi Trì Tây Ngữ đi vào phòng nghỉ, cô ta muốn làm Trì Tây Ngữ xấu mặt, phá hư buổi chia sẻ nghệ thuật của Trì Tây Ngữ.