Đường quốc lộ số 5 được xây dựng trên một ngọn núi quanh co, dốc cao và nhiều khúc cua. Đầu đường có một cái sân rất rộng, hình như là được xây để phục vụ các nam thanh nữ tú có đam mê đua xe, tập đoàn Tạ thị là nhà đầu tư.
Mỗi lần có cuộc đua quan trọng là nơi này lại người tới người đi tấp nập, rộn ràng như trẩy hội.
Ví dụ như tối hôm nay.
Lâm Dĩ Vi bị đẩy đến đẩy đi trong biển người. Tô An Địch theo sát bên cạnh cô, mặt trang điểm theo kiểu ác ma ngầu lòi nhưng không thiếu phần ngọt ngào.
Giữa đám nam thanh nữ tú trẻ trung, phong cách trang điểm của cô ta không hề lố lăng chút nào.
So với những thanh niên ăn mặc lộng lẫy xung quanh thì lớp trang điểm nhạt cơ bản như thường ngày của Lâm Dĩ Vi gần như tương đương với không trang điểm.
Bọn họ không chỉ trang điểm đậm mà trên mặt còn dán mấy chữ cái tiếng Anh khác nhau nữa. Nhiều nhất là chữ DS.
Tô An Địch giải thích rằng đây là logo của câu lạc bộ đua xe, trong đó câu lạc bộ DS chiếm phần nhiều nhất, thực lực tổng cũng mạnh nhất, đứng thứ hai là West.
"DS chính là câu lạc bộ của Tạ Bạc. DS là viết tắt của từ Destiny. Tạ Bạc không chỉ là tay đua cao cấp của câu lạc bộ mà còn là người góp vốn đầu tư xây dựng DS nữa. Nghe nói câu lạc bộ này là do một tay anh ấy tạo dựng nên."
Tô An Địch giới thiệu cho Lâm Dĩ Vi biết những thông tin mà mình đã thuộc như lòng bàn tay: "Vì Tạ Bạc thích đua xe nên đám công tử nhà giàu ở thành phố Thanh Cảng cũng bắt đầu chơi trò này. Anh ấy giỏi lắm, chỉ trong mấy năm đã giành không ít giải thưởng lớn của hiệp hội đua xe quốc tế."
Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người mà Tô An Địch thích, thế nên cô chỉ im lặng nghe cô ta nói liên tục mà không lên tiếng đáp lại.
Theo tiếng nhạc xập xình của DJ trên đài vang lên, đám người tuổi trẻ uốn éo cơ thể đắm chìm trong làn sóng disco ngoài trời nhiệt huyết và sôi động.
Sau một tiếng "Vèo", mấy chiếc xe thể thao đạp gió vọt từ con đường đằng xa tới.
Mấy cậu ấm bước xuống từ những chiếc xe đua đủ mọi màu sắc sau đó vẫy tay chào trong tiếng hoan hô vang trời của mọi người.
"Cái anh họ Tạ mà em thích có ở trong số này không?"
"Nhìn qua thì không thấy!" Tô An Địch nhìn đám người bên dưới với vẻ chê bai: "Lúc Tạ Bạc đi ra chị sẽ biết ngay đó là anh ấy."
"Chị chưa từng gặp anh ấy bao giờ."
"Nhưng chị vẫn sẽ biết." Tô An Địch cười nói: "Khí chất của anh ấy là độc nhất vô nhị, khiến người ta không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của anh ấy được. Có lẽ đây chính là sức hút đặc biệt."
"Em chắc chắn không phải người tình trong mắt hoá Tây Thi chứ?"
"Chị cứ tin em đi, chắc chắn không phải mà. Tất cả mọi người đều công nhận vẻ đẹp của Tạ Bạc."
Lâm Dĩ Vi nhìn mấy cậu ấm vừa mới bước xuống xe kia.
Gen nhà giàu được cải thiện từ đời này qua đời khác nên những cậu ấm cô chiêu này ai cũng mặt đẹp dáng xinh, da trắng môi hồng, gần như không có ai là xấu xí cả.
Cô không nghĩ sẽ có một người... Đẹp trai đến lóa cả mắt đâu. Nhiều lắm là như vậy thôi, thấy nhiều người đẹp quá cũng chán chứ.
"Ấy, West tới rồi." Nhìn đoàn xe được dẫn đầu bởi một chiếc xe đua màu trắng từ từ lái tới, Tô An Địch quay sang nói với Lâm Dĩ Vi: "Đó là đoàn xe của Trì Tây Thành, chiếc xe đi đầu kia là của Vân Huy, người hầu của Trì Tây Thành. Nhóm chat trai xinh gái đẹp là do anh ta tạo ra đấy."
Cô ta khinh bỉ bổ sung thêm một câu: "Đoàn xe của bọn họ là đối thủ một mất một còn của DS."
Lâm Dĩ Vi không nhịn được hỏi: "Trì Tây Thành đâu?"
Tô An Địch cười hì hì: "Chị muốn xem mặt anh ta hả? Xem ra hai người nói chuyện không tệ, he he."
Trong hai ngày nay đúng là Lâm Dĩ Vi có nói chuyện với Trì Tây Thành. Cô tạo dựng cho bản thân một hình tượng người đẹp lạnh lùng, không nhiệt tình với anh ta lắm nhưng cũng không quá thờ ơ, luôn bày ra vẻ thản nhiên thoải mái.
Những tay chơi già đời như Trì Tây Thành thường sẽ chẳng thiếu phụ nữ a dua nịnh hót đến là đón bên cạnh. Nếu cô thể hiện quá bức thiết muốn tiếp xúc với anh ta thì anh ta sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Đồng thời cô cũng rất hiếm khi nói đến chuyện của mình. Từ trường học, tuổi tác, công việc... Tất cả đều không đề cập đến để giữ cảm giác bí ẩn.
Trương Ái Linh đã từng nói rồi, một người đàn ông quá hiểu bạn sẽ không phải người yêu bạn.
Lâm Dĩ Vi cũng không biết tại sao mình lại biết nhiều mánh khoé thu hút trai gái như vậy.
Có lẽ là theo bản năng chăng?
Đối với người khác thì có lẽ đây là linh hoạt trong tình cảm nhưng đối với Lâm Dĩ Vi mà nói thì đây là cách sinh tồn.
Cô đã nhìn ra Trì Tây Thành không phải một người đàn ông thông minh gì. Anh ta cũng ngu xuẩn giống phần lớn đàn ông trên thế giới này thôi, chẳng qua đây là một thằng ngu có tiền.
Quan trọng hơn nữa, anh ta là anh trai của Trì Tây Ngữ.
Tô An Địch hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Lâm Dĩ Vi. Cô ta vẫn đang tiếp tục lẩm bẩm nói với cô: "Trì Tây Thành không chơi đua xe, chẳng qua anh ta là người đầu tư lập nên câu lạc bộ đua xe West. Có người nói anh ta làm vậy là để hơn thua với Tạ Bạc. Hai người này trông vẻ ngoài rất hoà hợp, giống như bạn bè ấy nhưng thực ra lại ngầm đấu đá nhau không ít lần."
Lâm Dĩ Vi hỏi: "Cái tên West kia là lấy từ tên anh ta hả?"
"Đúng vậy, tên đầy đủ của đoàn xe là Westfall, là lấy ý từ trong tên anh ta đấy. Nghe nói anh ta tốn không ít tiền để nuôi đoàn xe này, còn mời quán quân á quân các cuộc thi chuyên nghiệp ở nước ngoài về để hơn thua với Tạ Bạc nữa."
Tô An Địch nói ba câu thì hết hai câu có dính đến người mình thích rồi, nói chung là đang cố ý vô tình muốn lôi anh vào cuộc trò chuyện.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe đua đã qua cải tạo màu bạc nguyên chất cực ngầu chạy tới. Sau tiếng phanh gấp, chiếc xe thực hiện cú drift đẹp mắt ở một góc cua.
Cửa kính xe màu xám bạc rất cao cấp hạ xuống khiến tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi. Tiếng gào của Tô An Địch chấn động đến nỗi Lâm Dĩ Vi đau cả màng nhĩ.
"A a a a! Tạ Bạc!"
"Đẹp trai quá đi mất!"
"Tạ Bạc, Tạ Bạc!"
Xung quanh lập tức tràn ngập ánh đèn flash, còn gây sự chú ý hơn cả người nổi tiếng khi ra đường.
Lâm Dĩ Vi liếc về phía chiếc xe đua kia sau đó thấy được người đàn ông trong xe.
Anh đeo kính an toàn nên chỉ thoáng thấy được vầng trán cao và gò má sắc bén.
Cánh tay trái gân guốc bắt mắt thờ ơ gác lên cửa sổ xe, làn da trắng lạnh, chỗ cổ tay còn có một hình xăm màu đen hình con rắn nhỏ đang thè lưỡi, thân mình uốn éo thành hình chữ S.
Tim Lâm Dĩ Vi đập trật một nhịp. Hơi thở của cô dồn dập mất mấy giây mới trở lại bình thường được.
Là anh!
Gần như không cần nhìn dáng vẻ sau khi anh cởi kính an toàn, Lâm Dĩ Vi vẫn nhận ra anh.
Cánh tay có hình xăm hình con rắn kia đã từng lướt dọc theo mỗi tấc da thịt trên người cô, còn thăm dò vào sâu trong cơ thể cô...
Lâm Dĩ Vi không thể nào không nhận ra anh được.
"Đẹp trai đúng không?!" Tô An Địch hưng phấn lắc lắc bả vai gầy yếu của Lâm Dĩ Vi: "Em không lừa chị chứ, anh ấy đẹp trai thật mà!"
Không thể phủ nhận lời nói trước đó của Tô An Địch hoàn toàn không hề phóng đại chút nào.
Đúng là khí chất của Tạ Bạc khác với những người khác. Anh vừa xuất hiện, đám cậu ấm nhà giàu với những chiếc xe đủ mọi màu sắc xung quanh ngay lập tức trở thành hình nền, không cần biết mặt mày bọn họ đẹp hay xấu.
Người đàn ông ngồi trong xe khác hẳn với người mà Lâm Dĩ Vi nhìn thấy ngày đó... Ngày đó người mà cô gặp là một chàng trai đeo kính bạc không gọng trông vừa lịch sự vừa cao quý.
Anh của hiện tại như một ngọn lửa không ngừng bùng cháy, dáng vẻ khoe khoang phô trương không hề kiềm chế.
Ma xui quỷ khiến thế nào trong đầu Lâm Dĩ Vi lại xuất hiện ánh mắt kiềm chế và nhẫn nại khi anh ở dưới người mình...
Cô vẫn luôn cho rằng anh là một cậu em trai ngoan không có kinh nghiệm, cô bảo thế nào thì làm thế đó. Cô không bảo thì anh hoàn toàn không biết làm gì.
Cô tưởng rằng đó là người mà mình có thể nắm trong lòng bàn tay.
Lâm Dĩ Vi sai rồi.
Mấy năm nay cô nghe được rất nhiều thông tin liên quan đến Tạ Bạc trong miệng người hâm mộ cuồng nhiệt của anh là Tô An Địch.
Cậu ba của một gia đình giàu sang quyền thế, trông thì có vẻ cao quý lịch sự nhưng thực ra bạc tình bạc nghĩa, lòng dạ ác độc.
Nhận thức chung của các cậu ấm cô chiêu thành phố Thanh Cảng là thà làm mích lòng một nghìn Trì Tây Thành chứ đừng xúc phạm một Tạ Bạc.
Nghĩ đến những gì xảy ra đêm đó... Nhất thời một lớp mồ hôi lạnh ứa ra trong lòng bàn tay Lâm Dĩ Vi.
Loại người như vậy cô không chọc nổi, cũng tuyệt đối không được chọc vào.
Hối hận cũng đã muộn rồi, may mà đêm đó sau khi rời khỏi căn phòng kia, bọn họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Mặc dù vẫn giữ lại WeChat của nhau... Lâm Dĩ Vi lập tức móc điện thoại di động ra tìm được tài khoản WeChat tên là Thin kia, sau đó không chút do dự xoá đi.
Thin, bạc bẽo.
Bây giờ cô mới hiểu được ý nghĩa tên WeChat của anh.
Tạ Bạc không xuống xe mà chỉ mở nửa kính cửa sổ để lộ mặt, sau đó trong tiếng hét chói tai của đám nam nữ trẻ tuổi bên ngoài, anh lái xe tới địa điểm xuất phát, tạo thành hình nửa vòng cung với những chiếc xe xung quanh.
Một cô gái mặc áσ ɭóŧ và quần đùi cực quyến rũ đi ra giơ cao cờ, đôi chân dài bước từng bước nhịp nhàng tới vạch xuất phát rồi ném cờ.
Khoảnh khắc dải ruy băng rơi xuống đất, một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó là một hàng xe thể thao cải tiến lao ra ngoài như tên bắn.
Trùng hợp là Tô An Địch bị mấy người bạn gọi đi nên Lâm Dĩ Vi nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Dù thế nào đi chăng nữa thì tối nay cô cũng không thể đi gặp mặt được. Nếu sai lầm đã xảy ra thì cô chỉ có thể cố gắng né tránh tình huống nguy hiểm nhất đó là đối mặt với Tạ Bạc thôi.
Từ bỏ manh mối Trì Tây Thành... Có hơi tiếc thật nhưng bây giờ cô không quan tâm được nhiều như vậy nữa.
Mục tiêu chân chính của cô chỉ có một, đó là Trì Tây Ngữ.
Cô ta mới là người trực tiếp liên quan đến chuyện Lâm Tà mất tích.
Lâm Dĩ Vi hủy kết bạn với Trì Tây Thành rồi đi ra con đường bên ngoài, lại cuốc bộ mấy cây số mới tìm được bến xe buýt. Sau đó cô lên xe về nhà.
...
Ở Paing Club, trong căn phòng lộng lẫy xa xỉ, Trì Tây Thành mất hứng đẩy một cô gái chủ động áp sát vào mình ra ngoài rồi móc điện thoại ra nhắn tin cho Lâm Dĩ Vi hỏi cô đến chưa.
Thế nhưng câu trả lời mà anh ta nhận được lại là một chấm tròn màu đỏ...
"Đối phương và bạn chưa kết bạn với nhau, hãy kết bạn để gửi tin nhắn."
Cô hủy kết bạn với anh ta rồi ư?!
Trì Tây Thành khó chịu vô cùng, một cơn tức trước nay chưa từng có xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu. Anh ta nốc cạn ly rượu, để mặc cho Vodka cay nồng trượt hết vào cổ họng rồi vứt cái ly đi.
Cả phòng bao nhất thời lặng ngắt như tờ. Mọi người dừng hoạt động giải trí đang làm lại rồi nhìn về phía Trì Tây Thành với vẻ chẳng hiểu ra sao.
Lúc này người hầu của anh ta là Vân Huy lên tiếng: "Không có chuyện gì đâu, tôi với anh Thành giỡn chơi ấy mà, mọi người tiếp tục đi."
Sau khi bầu không khí khôi phục lại lần nữa, Vân Huy cẩn thận đi tới bên cạnh Trì Tây Thành hỏi: "Anh Thành, sao vậy?"
Trì Tây Thành chất vấn luôn không nể nang gì: "Anh thêm ai vào nhóm chat thế này, đùa tôi đấy à?"
Lời này nghe rất căng. Dám đùa giỡn Trì Tây Thành á? Ai có gan làm vậy chứ?
Vân Huy đi ra khỏi phòng bao nói với cấp dưới đôi câu và biết được cô gái kia có biệt danh là Vi Phong. Cô đi rồi nhưng bạn của cô thì vẫn ở phòng bao bên cạnh đấy, không thoát được đâu.
Lúc này Vân Huy đi qua phòng bên cạnh túm tóc Tô An Địch, lôi cô ta ra ngoài ngay trước mặt mọi người sau đó lôi vào một phòng bao khác ở cuối hành lang.
"Má! Ai vậy hả!"
Da đầu bị kéo căng đau đớn nên Tô An Địch cố gắng giãy dụa muốn thoát khỏi nhưng lại càng giãy càng đau. Cô ta hét lên thất thanh: "Làm gì vậy hả?!"
Vân Huy vứt cô ta tới trước mặt Trì Tây Thành.
Vì Tạ Bạc không tới nên Tô An Địch vốn có hơi mất hứng, thậm chí còn đang định rời khỏi nơi này, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã bị Vân Huy túm tóc lôi tới trước mặt Trì Tây Thành.
Vừa rồi còn mắng chửi lung tung nhưng ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt hung hăng đang nhíu mày đầy khó ở của người đàn ông, Tô An Địch lập tức rơi vào trạng thái nơm nớp lo sợ, toàn thân run cầm cập: "Cậu... Cậu chủ Thành, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?"
Lúc này Trì Tây Thành đã bớt giận chút ít rồi. Anh ta cười cười đỡ Tô An Địch lên rồi nói với Vân Huy: "Nói với anh bao nhiêu lần rồi, phải dịu dàng với con gái một chút."
Nói thì nói vậy nhưng Tô An Địch biết anh ta càng vui vẻ hào phóng thì thủ đoạn lại càng đáng sợ.
Cơ thể cô ta không khỏi run bắn lên.
Trì Tây Thành để Tô An Địch ngồi xuống bên cạnh mình: "Cô gái tên Vi Phong kia là bạn cô à?"
Tô An Địch cắn cắn môi dưới, không trả lời ngay mà nhìn anh ta với vẻ đề phòng: "Anh... Anh muốn gì?"
"Tôi hẹn cô ấy nhưng cô ấy không tới. Tôi muốn biết có phải cô ấy gặp phiền phức gì rồi không."
Thấy dáng vẻ biếи ŧɦái lại giả vờ dịu dàng của Trì Tây Thành, Tô An Địch bị dọa sợ run người.
Cô ta chỉ nói với Lâm Dĩ Vi rằng Trì Tây Thành giàu có như thế nào, hào phóng với bạn gái như thế nào chứ chưa nói người đàn ông này chơi rất mạnh bạo.
Tại sao những cô bạn gái trước kia của anh ta lại có được khoản bồi thường kếch xù như vậy?
Đó là vì cách chơi của cậu ấm này... Không phải thứ mà người bình thường có thể chịu nổi.
"Nói cho tôi biết bạn cô đi đâu vậy?" Trì Tây Thành đã sắp cạn sạch kiên nhẫn. Anh ta bóp cằm Tô An Địch rồi kéo cô ta lại gần mình.
"Chị ấy không thoải mái trong người nên đi về trước."
"Vậy sao? Không thoải mái thế nào mà cho cô ấy đủ can đảm dám hủy kết bạn WeChat của tôi hả?"
"Chị ấy... Chị ấy..." Tô An Địch run rẩy nói: "Thật ra thì tôi với chị ấy không quen lắm..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Trì Tây Thành đã túm tóc đập đầu cô ta xuống bàn uống trà nhỏ.
Anh ta khống chế sức mạnh ở mức vừa phải nên Tô An Địch không bị xước da chảy máu gì, có điều hành động này mang đầy tính đe dọa khiến cô ta bị dọa mặt cắt không còn giọt máu.
Cô ta quỳ một chân xuống đất, hai tay bụm mặt, nước mắt trào ra như suối.
Mọi người trong phòng bao hoàn toàn không hiếm lạ gì với hình ảnh này, vẫn mạnh ai nấy chơi.
Trì Tây Thành tiến lại gần, Tô An Địch run rẩy lùi về phía sau, lại thấy anh ta dốc ngược cái túi Hermès mới tinh phiên bản giới hạn của cô gái bên người xuống đổ hết phấn son chìa khoá bên trong ra đầy đất rồi vứt cái túi không cho mình.
"Cho cô."
Nhìn cái túi giá trị lên đến sáu con số này, Tô An Địch thật sự không dám nhận, còn vô thức ngước lên nhìn cô gái kia một cái.
Cô gái cáu giận kéo tay áo Trì Tây Thành: "Túi của người ta mà tuỳ tiện cho người khác thế. Anh Thành, em muốn cái mới."
Hiển nhiên là Trì Tây Thành không rảnh phản ứng lại cô ta. Anh ta chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ...
"Ồn nữa thì cút."
Cô gái biết điều im miệng ngay lập tức.
"Cho tôi thật ư?" Tô An Địch cầm cái quai rồi ôm túi vào lòng mình.
"Tôi muốn toàn bộ thông tin về cô ấy." Trì Tây Thành nhìn cô ta.
Tô An Địch nhìn chiếc túi xách phiên bản hạn chế có tiền cũng chưa chắc đã mua được trong tay, lại sợ hãi trước lời đe dọa của Trì Tây Thành nên không do dự nữa...
"Chị ấy tên là Lâm Dĩ Vi, năm nay vừa thi đậu trường đại học Feger. Chị ấy... Là chị họ của tôi, nếu cậu chủ Thành muốn tìm chị ấy thì tôi có thể giúp một tay!"