Tình Yêu Nổi Lên Theo Gió

Chương 5

Tất nhiên Tô An Địch sẽ không thể hiện những suy nghĩ này ra ngoài.

Nếu mối quan hệ giữa Lâm Dĩ Vi và Trì Tây Thành trở nên tốt đẹp hơn thì cô ta cũng sẽ có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc với vòng tròn quan hệ của Tạ Bạc mà.

"Chị, chị nhất định phải nắm chặt cơ hội đấy! Trì Tây Thành không giống đám người trong nhóm đâu, anh ta giàu thật đấy!"

Lâm Dĩ Vi không đáp lời cô ta. Sau khi cô đồng ý kết bạn, Trì Tây Thành lập tức nhắn tin cho cô...

Thành: "Em rất xinh đẹp."

Vi Phong: "Cảm ơn anh Trì, rất hân hạnh được quen anh. [Chú mèo nhỏ vẫy tay]"

Thành: "Em gọi tên tôi được rồi. Em là học sinh hả? Hay là người mẫu?"

Vi Phong: "Tôi không phải người mẫu."

Thành: "Dáng người em rất đẹp, có ý định phát triển ở giới nghệ thuật không? Tôi có thể giúp em."

Mắt nhìn của người đàn ông này nham hiểm cỡ nào mà từ một bức ảnh tiện tay chụp nửa người trên, ánh sáng hỏng bét mà cũng nhìn được ra dáng người cô đẹp vậy?

Dễ nhận thấy người này... Rất giàu kinh nghiệm.

Mục đích của anh ta khi muốn dẫn dắt cô vào giới nghệ thuật dơ bẩn hào nhoáng kia cũng rất rõ ràng, đó là khiến cô sa vào đó và trở nên lệ thuộc.

Các cô gái trong giới đó rất hiếm có ai không bị lời của anh ta dụ dỗ. Nhưng Lâm Dĩ Vi lại có mục đích rõ ràng.

Vi Phong: "Cảm ơn anh, tạm thời tôi còn chưa có ý định phát triển trên phương diện này."

Thành: "Được, nếu em cần thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

Vi Phong: "Ừm ừm."

Thành: "Cuối tuần này ở Paing Club có tổ chức gặp mặt, em tới phòng 307 nhé, đừng đi nhầm đấy."

Vi Phong: "Được."

Hai người kết thúc cuộc nói chuyện phiếm ngắn ngủi.

Mấy cậu trai trong nhóm chat cũng đã ngừng hoạt động sôi nổi. Hiển nhiên là việc công khai đánh dấu Lâm Dĩ Vi của Trì Tây Thành đã báo cho bọn họ một tin rằng không được mơ tưởng đến cô nữa, mà bọn họ cũng không có gan làm vậy.

Người trong tầng lớp thượng lưu đều biết ở thành phố Thanh Cảng này có hai người tuyệt đối không được đυ.ng vào.

Một người là Trì Tây Thành, người còn lại...

Người còn lại còn đáng sợ hơn cả Trì Tây Thành cả trăm nghìn lần.

Không lâu sau đó, Tô An Địch nhắn tin cho cô hỏi cô nhắn tin với Trì Tây Thành chưa? Tình huống thế nào.

Nghe là biết cô ta rất quan tâm đến việc Lâm Dĩ Vi có thể câu được con cá lớn này không.

Lâm Dĩ Vi biết cái nhìn của Tô An Địch về mình, cũng biết người xung quanh nghĩ mình như thế nào.

Cô không hề thanh cao, người như cô hoàn toàn không có vốn liếng để thanh cao. Chẳng qua từ bé cô đã học được cách nhìn vẻ mặt người khác để làm việc, học cách lấy lòng người khác, làm sao để chu toàn những người thân tính cách khác nhau và tạo điều kiện sinh tồn tốt hơn cho bản thân rồi.

Cô biết cười, biết khoe tài, biết nịnh nọt, đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, cũng biết gió chiều nào theo chiều nấy. Hơn nữa cô nhận thức rõ về vẻ đẹp của mình và biết sử dụng nó để làm lợi thế cho bản thân.

Nếu được thì ai mà chẳng muốn làm một cô gái ngây thơ trong sáng cơ chứ. Nhưng cô không có cơ hội đó.

Vi Phong: "Làm quen đơn giản thôi."

Andy su: "Thật chờ mong! Chị à, nhất định chị phải túm được anh ta! Có Trì Tây Thành thì tiền học phí và tiền sinh hoạt bốn năm đại học của chị khỏi cần phải lo nữa! Chị cũng không cần phải khổ cực đi làm thêm kiếm tiền nữa! Nếu chị được anh ta yêu thích thì có khi chẳng làm gì mà vẫn có cả một căn nhà cũng nên! Nghe nói trước kia có một người bạn gái của anh ta còn được tặng một căn biệt thự sang trọng ngay tại núi Thanh Viễn kìa!"

Lâm Dĩ Vi đặt điện thoại di động xuống rồi dựa lưng vào vách tường lạnh như băng, bàn tay siết chặt sợi dây chuyền thánh giá mà Lâm Tà để lại cho mình.

Tất cả trông thì có vẻ như trao đổi đồng giá nhưng ai mà biết phía sau ẩn chứa hung hiểm và nhục nhã gì chứ.

...

Một chiếc xe đua mới tinh bắt mắt nhanh chóng lái vào câu lạc bộ đua xe DS.

Lê Độ vội vàng tiến lên dùng vòi cao áp phun ướt thân xe để hạ nhiệt.

Qua cửa sổ xe tối màu thoáng có thể thấy được một đôi tuấn nam mỹ nữ.

Cô gái ôm cổ chàng trai, cơ thể như dây leo quấn quanh người anh. Lúc cô ta nghiêng đầu hôn lên trái cổ mình, người đàn ông hơi quay đầu đi né tránh, lúc này khuôn mặt hoàn mỹ như tượng tạc mới lộ ra.

Anh ngước mắt lên nhìn sóng nước không ngừng trượt xuống bên cửa sổ xe, trong mắt lóe lên vẻ khinh thường.

Đêm đó sau khi có được sự buông thả cực hạn, những âm thanh và màu sắc khác không còn khơi dậy được hứng thú từ anh nữa.

Đây hoàn toàn không phải một chuyện tốt lành.

Đối với Tạ Bạc thì tất cả những thứ có thể làm anh mê mệt đều là những thứ cần phải cai và đề phòng.

Vậy nên hai hôm nay vị trí phụ lái trên chiếc xe của anh liên tục đổi người.

Nhưng khó hiểu ở chỗ chuyện này hoàn toàn không có tác dụng gì.

Tạ Bạc đẩy cô gái đang quấn lấy mình ra rồi dứt khoát mở cửa xuống xe nói với Lê Độ: "Chưng khô động cơ rồi rửa sạch nhé. Còn nữa, cậu đem thùng dụng cụ qua đây."

"Được."

Chàng trai mặc quần áo lao động tiếp tục dùng vòi cao áp hạ nhiệt và cọ rửa thân xe, có điều ánh mắt vẫn luôn kín đáo quan sát hai người trước mặt.

Hiển nhiên là cô gái này đã say mê Tạ Bạc. Sau khi xuống xe, cô ta vội vàng dính sát lại bên người anh, còn nói với vẻ hoảng sợ: "Vừa rồi... Hù chết em thật á! Tim em đập như trống luôn í!"

"Đập như trống?" Tạ Bạc ngồi xuống chiếc ghế cao rồi nghiêng đầu châm một điếu thuốc, dáng vẻ hư hỏng vô cùng.

"Anh có muốn sờ thử không?" Nói xong, cô ta cầm lấy bàn tay như chạm khắc mà ra của người đàn ông rồi dẫn dắt anh đặt tay lên ngọn đồi phập phồng của mình.

Một giây tiếp theo, Tạ Bạc lật tay cầm lấy cổ tay cô ta sau đó kéo cô ta lại gần mình.

Cảm nhận được sức mạnh ở cổ tay người đàn ông, cô gái kia sợ hãi kêu lên: "Tạ Bạc, em đau!"

Tạ Bạc ghé vào bên tai cô ta rồi lạnh nhạt nói: "Đừng có dạy tôi phải làm gì. Lúc tôi không muốn chạm vào cô thì bớt trưng cái vẻ này ra đi."

Cô gái lập tức ý thức được rằng mình vừa mới đυ.ng trúng họng súng.

Tạ Bạc ghét sự chủ động đυ.ng chạm quá mức. Anh thích nắm quyền làm chủ trong tay.

Nhưng mà cô ta không khống chế được bản thân, cô ta thật sự rất thích anh, giống như bị nghiện vậy.

Cô gái đi qua đưa chiếc đồng hồ Patek Philippe mà mình tốn công chọn lựa cho anh: "Em mất rất nhiều thời gian mới chọn được cho anh đấy. Anh xem có thích không?"

Tạ Bạc thờ ơ liếc qua một cái. Đây là một chiếc đồng hồ tinh xảo được chế tạo theo kiểu vintage, giữa mặt số được khảm một viên kim cương.

Anh nhận lấy đồng hồ rồi vỗ nhẹ trán cô ta: "Cảm ơn."

Hành động này làm lòng dạ cô gái ngọt lịm, bong bóng hồng bốc lên từ tận đáy lòng.

Nhưng trừ cái này ra thì anh không còn phản ứng gì khác nữa.

Mặc dù cô ta chưa thoả mãn nhưng cũng cảm nhận được hôm nay tâm trạng anh không tốt nên biết điều nói: "Vậy em đi trước nha Tạ Bạc, sau này em lại tới tìm anh."

Tạ Bạc dùng hai ngón tay kẹp đồng hồ, tay còn lại giơ lên vẫy vẫy.

Chờ cô nàng kia đi rồi, anh tiện tay vứt cả cái đồng hồ và hộp đựng của nó vào thùng rác.

"Má!"

Lê Độ nhào tới như mèo vồ, sau đó vội vàng moi từ trong đống giấy vụn ra một chiếc đồng hồ thương hiệu nổi tiếng giá cả không hề rẻ chút nào: "Anh Bạc à, cậu không thèm thì cho tôi đi!"

Tạ Bạc lười phản ứng, chỉ cắn cái tua vít rồi chui xuống dưới gầm xe.

Lê Độ đeo đồng hồ lên cổ tay mình sau đó ngồi xổm xuống nhìn Tạ Bạc đang sửa đống dây dợ dưới gầm: "Nói cũng lạ, Trì Tây Thành nhà người ta yêu đương hết tặng nhà lớn đến xe sang. Cậu thì hay rồi, lần nào cũng là đằng gái chủ động dính vào sau đó tặng hết quà này sang quà khác. Tháng trước có cô gái kia còn tặng cậu chiếc xe thể thao Mercedes Benz - V9 nữa chứ."

"Xe rách." Tạ Bạc vừa giơ bút điện thành thạo kiểm tra xe vừa phê bình không nể nang gì: "Có điều bộ phận động cơ cũng không tệ lắm."

"Cậu đúng là thằng khốn mà."

Một chiếc siêu xe ngầu lòi đang ngon lành bị người này tháo hết trơn chỉ còn trơ mỗi cái động cơ. Lê Độ đau lòng vô cùng nhưng Tạ Bạc còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái.

Thế mà anh lại là thằng khốn nhưng gái vẫn suốt ngày bu đầy.

Từ hồi còn bé đến khi lên đại học, đường tình của Tạ Bạc phải miêu tả bằng câu gấm hoa rực rỡ. Anh chưa bao giờ thiếu sự chú ý và ngưỡng mộ từ người khác. Chính điều này cũng nuôi ra cái tính kiêu căng ngạo mạn của anh.

Thế giới này đúng là chẳng công bằng chút nào.

"À phải rồi anh Bạc, thứ sáu cậu có đi gặp mặt không?"

Dưới gầm chiếc xe thể thao đã được cải tạo thành đủ mọi màu sắc, người đàn ông thò đôi chân thon dài ra ngoài, dầu máy làm dơ bộ quần áo lao động hàng limited giá trị không dưới năm con số trên người nhưng anh không thèm để ý.

"Sao lại không đi chứ?" Tạ Bạc chui từ dưới gầm xe ra, mấy lọn tóc trên trán hơi ướt mồ hôi: "Vừa lúc thử xe luôn."

"Ý tôi là tiệc rượu sau cuộc thi ấy, của đám Vân Huy." Lê Độ móc điện thoại di động ra bấm mở WeChat: "Mới có thêm một loạt gái xinh, người nào cũng đoan chính."

"Vân Huy chẳng phải chó của Trì Tây Thành sao?" Tạ Bạc cởi bao tay cao su xuống vứt lên bàn rồi vặn nắp chai nước suối: "Trì Tây Thành tuyển phi, ông đây rảnh quá ngồi làm giám khảo cho anh ta chắc?"

Lê Độ cười rộ lên: "Cậu mà đi thì ai là nhân vật chính nhìn là biết liền hà."

"Nhân vật chính này ai thích thì đi mà làm."

Tạ Bạc lười không muốn đi hóng chuyện vớ vẩn.

Lê Độ giơ điện thoại di động ra trước mặt anh: "Khỏi phải nói, có người đẹp thật đấy, tiếc là Trì Tây Thành đóng dấu trước rồi. Cậu muốn xem ảnh không?"

Một bóng dáng gầy gò bỗng thoáng qua trong đầu Tạ Bạc.

Anh quay đầu đi, không muốn xem mấy cái người đẹp gì gì kia.

"Không có hứng thú."