Tình Yêu Nổi Lên Theo Gió

Chương 4

Buổi tối, Tô An Địch kéo Lâm Dĩ Vi vào một nhóm WeChat, trong này có chừng ba mươi người.

Lâm Dĩ Vi không để ý đến chuyện này lắm, chỉ liếc qua rồi cầm đồ ngủ đi vào nhà tắm.

Tiếng than phiền bóng gió của mợ cô lại văng vẳng ngoài cửa, nào là mắng cô tắm quá lâu, nào là lãng phí nước lãng phí chất đốt này kia.

Lâm Dĩ Vi chỉ tắm trong mười phút, mợ cô hùng hùng hổ hổ mắng suốt mười phút luôn. Tai cô đã quen với việc này rồi nên tự động loại bỏ chất giọng the thé của bà ta.

Nhưng lúc cô chuẩn bị dội bọt dầu gội đầu thì đột nhiên không còn nước nóng nữa.

Lâm Dĩ Vi bị bất ngờ không kịp đề phòng nên bị nước lạnh xối giật cả mình. May đang giữa mùa hè, dù có tắm nước lạnh cũng chẳng có vấn đề gì lớn.

Lâm Dĩ Vi không chấp nhặt mợ mình, chỉ mất thêm chút thời gian thích nghi rồi lại nhanh chóng dội bọt.

Cuộc sống như vậy sẽ không kéo dài lâu nữa đâu. Qua học kỳ mới cô sẽ lập tức dọn ra ngoài.

Sau khi sấy khô tóc, cô nhặt hết tóc vãi trên sàn nhà tắm lên rồi gói vào giấy vệ sinh vứt đi, tránh ra ngoài rồi lại bị mắng.

Lúc đi ra, cô liếc nhìn điện thoại một cái.

Vừa rồi cô quên tắt thông báo nên lúc này trên màn hình có thêm mấy chục tin nhắn đến từ cái nhóm kia. Mà trong nhóm vốn có ba mươi người này lại chỉ còn lại có mười mấy người. Không ít chàng trai cô gái bị quản trị viên xóa khỏi cuộc trò chuyện sau khi gửi ảnh chưa chỉnh sửa của mình lên.

Quả nhiên đây là... Nhóm chat dành cho trai xinh gái đẹp.

Cô giơ tay lướt lên phía trên thì thấy mọi người gửi ảnh vào nhóm. Đa số mọi người đều là đẹp cả, thậm chí có mấy người Lâm Dĩ Vi còn chấm được ít nhất 85 điểm trở lên nữa, thế mà đều bị đá ra ngoài.

Quản trị viên tag cô và Tô An Địch giục cả hai nhanh gửi ảnh vào nhóm.

Lâm Dĩ Vi đứng dưới ánh đèn nhà tắm tiện tay chụp một bức từ trên đỉnh đầu xuống tạo thành bóng mờ dưới mắt và mũi, một góc chụp chết chóc.

Vi Phong: [Hình ảnh]

Sau khi cô gửi ảnh vào nhóm, Tô An Địch cũng nhanh chóng gửi ảnh bản thân vào.

Trong ảnh, cô ta mím môi mở to mắt ra vẻ dễ thương, mặc dù yêu cầu dùng ảnh gốc nhưng vẫn nhìn ra được cô ta đã dùng app chỉnh sửa da dẻ và một số chi tiết không quá rõ ràng.

Andy su: "@Vi Phong, chúng tôi là hai em chị, muốn hành động chung với nhau cơ!"

Bệnh Mất Ngủ: "Má ơi cuối cùng cũng được thấy người đẹp chân chính rồi."

18: "Nên gọi người đẹp thế nào đây? [Cười đểu]"

Andu su: "Cứ gọi tôi là An An được rồi. [Chú mèo nhỏ dễ thương]"

Sau khi nhận được câu trả lời, hai cậu chàng kia không nổi lên nữa, hiển nhiên mục đích của bọn họ là Lâm Dĩ Vi.

Nhưng Lâm Dĩ Vi hoàn toàn không nhìn thấy chuyện lúng túng vừa xảy ra trong nhóm. Cô cầm tranh Lâm Tà vẽ ngồi xuống bên bệ cửa sổ, gió nhẹ khẽ thổi bay mái tóc bên tai...

Cô lại nhớ tới thiếu niên đã cùng mình sống nương tựa lẫn nhau qua rất nhiều năm kia...

Lâm Tà là bạn chơi của Lâm Dĩ Vi hồi còn trong cô nhi viện. Anh ấy lớn hơn cô hai tuổi nên từ trước đến nay cô luôn gọi là anh trai, cũng coi anh ấy như anh ruột của mình.

Thiên tài hội hoạ Lâm Tà chính là người đã cầm tay dạy cô vẽ những nét đầu tiên.

Sau đó Lâm Dĩ Vi được ba mẹ nhận nuôi, thỉnh thoảng Lâm Tà sẽ lén chạy ra khỏi cô nhi viện tới khu nhà cô ở nói chuyện với cô.

Khi đó cô bé Lâm Dĩ Vi đang phải đối mặt với cảm giác xa lạ và cô độc vì phải chuyển đến một môi trường mới. Mỗi lần Lâm Tà tới, cô đều sẽ túm chặt áo anh ấy khóc thút thít.

Sau này bọn họ trưởng thành rồi, Lâm Tà chỉ học xong trung học cơ sở đã dừng việc học lại, còn nhỏ đã bắt đầu ra đời kiếm sống rồi. Anh ấy thường hay dựng gian hàng vẽ chân dung ở lối vào tàu điện ngầm hoặc các khu danh lam thắng cảnh.

Sau khi ba mẹ nuôi qua đời, Lâm Dĩ Vi hoàn toàn bị cái nhà này chán ghét, phải ăn nhờ ở đậu tại nhà cậu mợ, cuộc sống rất khó khăn.

Vậy nên cứ cách ba năm ngày là cô lại chạy qua phòng trọ của Lâm Tà. Mặc dù Lâm Tà không kiếm được nhiều tiền nhưng vẫn nuôi Lâm Dĩ Vi rất chu đáo. Thậm chí cô còn tự quyết định đổi họ của mình từ họ Trần giống ba nuôi thành họ Lâm nữa.

Lúc cô đổi tên Lâm Tà đã từng phản đối, thậm chí còn nói mình hoàn toàn không muốn làm anh trai Lâm Dĩ Vi nhưng cô lại nghĩ anh ấy đang nói lẫy thôi. Anh ấy đối xử với cô tốt như vậy sao có thể không muốn làm anh trai cô được?

Cô bèn ôm lấy anh ấy rồi nói trên thế giới này cô chỉ có một mình anh ấy là người thân thôi. Cô muốn cùng một họ với anh ấy, dù không chung một hộ khẩu cũng chẳng sao.

Lâm Tà không thể làm gì khác nên đành chấp nhận.

Một buổi tối nào đó vào năm Lâm Dĩ Vi học lớp mười một, Lâm Tà bỗng nhiên nói với cô rằng mình phải rời khỏi đây một thời gian để kiếm chút tiền, nói Lâm Dĩ Vi không cần phải tìm anh ấy đâu, nếu không liên lạc được với anh ấy cũng đừng báo cảnh sát, còn yêu cầu cô nhớ kỹ điều này. Chờ anh ấy về sẽ có đủ tiền đưa cô đến Đại học Nghệ thuật Hoàng gia tiếp nhận giáo dục nghệ thuật tốt hơn. Bọn họ sẽ không phải nghèo khổ như thế này nữa.

Lâm Dĩ Vi khóc cầu xin Lâm Tà đừng đi nhưng cuối cùng anh ấy vẫn đi.

Mãi đến bây giờ đã hai năm trôi qua rồi nhưng... Vẫn chưa có tin tức gì về anh ấy, cứ như Lâm Tà đã biến mất khỏi thế giới này rồi vậy.

Lâm Dĩ Vi tìm anh ấy rất lâu, cho đến một ngày nào đó cô tình cờ bắt gặp một bức tranh màu tên là [Sao rơi] ở một triển lãm nghệ thuật nổi tiếng.

Vô số màu sắc loang lổ tạo thành một dải ngân hà mênh mông.

Trước đây Lâm Dĩ Vi đã từng nhìn thấy bản phác hoạ của bức tranh này ở chỗ Lâm Tà rồi.

Từ bé cô đã được Lâm Tà cầm tay dạy vẽ nên cô đã quá quen với phong cách hội hoạ của anh trai mình. Rất dễ nhận thấy bức tranh [Sao rơi] này là tác phẩm của anh ấy.

Nhưng cái tên được ghi bên dưới lại thuộc về một cô gái khác...

"XI YU CHI"

Trì Tây Ngữ.

Kể từ đó, Lâm Dĩ Vi bắt đầu để ý đến cô gái tên Trì Tây Ngữ này và biết được cô ta là học sinh của trường tư thục Moura, cũng là cô chiêu nổi đình nổi đám trong trường. Thành tích cô ta rất tốt, tính cách lại hiền lành rộng lượng và dịu dàng với mọi người.

Trì Tây Ngữ là học sinh ba tốt, cũng là hội trưởng Hội Học sinh của trường, lấy được rất nhiều giải thưởng lớn, tác phẩm [Sao rơi] dành được phần thưởng cao nhất cuộc thi cũng là do cô ta vẽ.

Cô ta cũng là con gái một của nhà giàu số một thành phố Thanh Cảng.

Lâm Dĩ Vi còn biết Trì Tây Ngữ sẽ thi vào trường đại học tốt nhất thành phố Thanh Cảng là trường đại học Feger, điền ngành Nghệ thuật nữa.

Rõ ràng những tác phẩm kia là của Lâm Tà, thế mà ký tên lại thành Trì Tây Ngữ. Đây chính là nguyên nhân quan trọng để Lâm Dĩ Vi nộp đơn xét tuyển vào trường đại học Feger.

Cô muốn biết rõ rốt cuộc Trì Tây Ngữ và Lâm Tà có quan hệ gì...

Lâm Dĩ Vi sờ lên chiếc vòng cổ hình cây thánh giá trước ngực, tất cả suy nghĩ hỗn loạn dần hoá thành nỗi nhớ người đàn ông đã biến mất kia.

Nếu anh ấy vẫn còn ở đây, biết cô tham gia vòng tròn xã giao nhậu nhẹt lấy nhan sắc làm tiền đề quyết định thành viên kia thì chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản cho mà xem.

Lâm Dĩ Vi bấm vào nick WeChat tên là Chiều Tà kia, trong đó toàn là những dòng tin nhắn lộn xộn mà cô gửi cho anh ấy hai năm nay, thế nhưng tuyệt nhiên không nhận được câu trả lời nào.

Thậm chí vào cái đêm ở quán bar kia, cô còn gửi voice chat cho Lâm Tà nói: "Em ngủ cùng một người đàn ông lạ rất đẹp trai."

Ngay cả tin riêng tư như vậy mà Lâm Tà cũng không trả lời thì chỉ còn hai khả năng...

Một là anh ấy chết rồi.

Hai là anh ấy đang bị nhốt.

Bỗng nhiên WeChat của Lâm Dĩ Vi thông báo có tin nhắn mới.

Chỗ người liên lạc WeChat xuất hiện một chấm đỏ, cô mở ra thì thấy có người cùng nhóm chat kết bạn với mình.

Biệt danh của người kết bạn với cô là...

Thành.

Lâm Dĩ Vi chưa kịp phản ứng đã thấy đối phương tag mình ngay trong nhóm chat...

Thành: "@Vi Phong, tôi kết bạn với em, phiền em đồng ý."

Tin nhắn của anh ta vừa xuất hiện, đám trai xun xoe nói chêm chọc cười Lâm Dĩ Vi trong nhóm chat tức thì im bặt không hó hé gì nữa.

Tiếng bước chân rầm rầm của Tô An Địch vang lên ngoài cửa. Cô ta hưng phấn đẩy cửa phòng ra rồi hét chói tai với Lâm Dĩ Vi: "Má ơi má ơi má ơi! Trì Tây Thành kết bạn với chị kìa!"

"Ai cơ?"

"Trì Tây Thành đấy! Hẳn là chị biết nhà họ Trì chứ?! Gia đình quyền thế có thể tạo thế chân vạc với nhà họ Tạ đấy! Bình thường lúc nào cậu ấm này cũng mắt cao hơn đầu, bạn gái anh ta ai mà chẳng non mềm ngọt nước chứ! Nữ diễn viên Hứa Tân Nhã đang nổi trong giới giải trí trước đây đã từng có scandal là bạn gái của anh ta đó! Paparazzi còn chụp được ảnh hai người bọn họ cùng đi nghỉ phép ở một căn biệt thự sang trọng trên đảo Bali rồi lên hot search nữa cơ."

Đối mặt với biểu cảm mừng như điên cùng giọng nói run rẩy kích động của Tô An Địch, Lâm Dĩ Vi chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng: "À."

"Nghe nói anh ta cực kỳ hào phóng, toàn tiện tay ném cho bạn gái một tấm thẻ. Số tiền trong đó người bình thường tiêu cả đời cũng không hết được đâu! Không cần biết là ca sĩ diễn viên hay là người mẫu, ở đâu cũng có một đống đàn bà tranh nhau vỡ đầu muốn đi chung với anh ta một đoạn đường đấy! Nếu lọt vào mắt xanh của anh ta thì... Phải nói là một bước lên mây!"

Lâm Dĩ Vi không thèm quan tâm anh ta có hào phóng lắm tiền hay không, điều duy nhất cô để ý chính là...

"Em nói anh ta là người nhà họ Trì à? Thế anh ta là Trì Tây Ngữ có quan hệ gì?"

"Còn quan hệ gì được nữa? Vừa nghe tên là biết hai người bọn họ là anh em ruột rồi." Tô An Địch phổ cập thông tin cho Lâm Dĩ Vi một cách rõ ràng mạch lạc: "Hơn nữa bọn họ còn là một cặp song sinh long phượng nữa đấy."

Lâm Dĩ Vi lại nghĩ đến chữ ký ghi tên Trì Tây Ngữ kia.

Chắc chắn việc anh trai mất tích có liên quan đến nhà họ Trì.

Nghĩ đoạn, cô bèn giơ điện thoại lên chấp nhận lời mời kết bạn của Trì Tây Thành.

Thấy cô nhấn chấp nhận, Tô An Địch không khỏi cười lạnh trong lòng. Giả vờ cái gì mà giả vờ. Vừa rồi được đám cậu ấm trong nhóm chat tâng bốc lấy lòng mãi không thấy cô nói gì, trông có vẻ thanh cao không ai bì nổi, hoá ra chỉ là vì bọn họ chưa đủ tầm để cô cân nhắc mà thôi.

Thấy chưa, nay Trì Tây Thành vừa xuất hiện đã lộ mặt thật rồi.

Lâm Dĩ Vi và đám con gái đào mỏ trong nhóm cũng là cùng một mặt hàng thích giả vờ thanh cao trong sáng cả thôi.

Dối trá.