Trì Tây Ngữ lấy lọ kem lót Bobbi Brown còn lại hơn nửa ra đưa cho Lâm Dĩ Vi: “Cho cậu này.”
“Không không, không được, cái này đắt lắm.”
“Đắt gì mà đắt? Tôi còn nhiều lọ dùng mãi không hết đây, cho cậu dùng đấy.”
Lâm Dĩ Vi tỏ ra vừa sợ vừa mừng, cô cẩn thận nhận lọ kem lót đó: “Tây Tây, cậu tốt bụng quá, tôi chưa từng dùng nhãn hiệu nào tốt như vậy, cậu cho tôi thật sao?”
Khả năng thể hiện cảm xúc của rất tốt nên nên khiến Trì Tây Ngữ vô cùng hưởng thụ, cảm giác vui sướиɠ tràn ngập trong lòng: “Đúng thế, chúng mình là chị em mà.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa nha.” Lâm Dĩ Vi mở nắp ra, vội vàng muốn đổ ra ngoài để thoa lên mặt mình.
Đám nữ sinh phì cười: “Ôi mẹ ơi!”
“Xin cậu đấy Lâm Dĩ Vi, không ai dùng kem lót như thế đâu!”
“Cậu làm tôi chết cười mất.”
Trì Tây Ngữ nhẹ nhàng giúp cô bôi kem lót lên mặt rồi nói: “Cậu phải mua bông mυ'ŧ hoặc bông phấn rồi đánh nhẹ lên mặt, tán đều ra, nếu không thì phấn sẽ bị dính lại xấu lắm.”
“Ồ, tôi không biết, trước giờ tôi chưa từng dùng cái này.”
“Không sao, để tôi dạy cậu.”
Trì Tây Ngữ đặc biệt thích thú với kiểu bố thí trịch thượng này, đồng thời cũng tận hưởng sự thỏa mãn về mặt đạo đức có được từ tình bạn không bình đẳng, thậm chí còn thích làm thành...
Lâm Dĩ Vi xinh đẹp như thế nên ban đầu cô ta còn hơi đề phòng và cảm thấy đe dọa, song về sau thấy cô lúc nào cũng vụng về ngốc nghếch, động vào cái gì cũng không biết thì Trì Tây Ngữ mới dần bớt đề phòng hơn.
Một đứa nhà quê như Lâm Dĩ Vi thì cả đời này có mơ cũng không sánh ngang với cô ta được.
Không còn thù địch nữa nên Trì Tây Ngữ bắt đầu có mối quan hệ chân thành với cô.
Lâm Dĩ Vi hiểu rất rõ.
Nhưng để được như thế thì vẫn còn lâu, cô cần Trì Tây Ngữ tin tưởng mình hơn, thậm chí là… Chỉ tin tưởng một mình cô, chia sẻ mọi bí mật cho cô.
Như thế cô mới có thể điều tra ra được cặn kẽ sự thật.
…
Ngày thứ ba của kỳ huấn luyện quân sự, cuối cùng Tạ Bạc đã tới.
Lúc học huấn luyện quân sự, dù có cách cả một sân thể thao thì Lâm Dĩ Vi vẫn có thể cảm nhận được cảm xúc tăng vọt của những cô gái bên cạnh mình.
“Đẹp trai lắm lắm!”
“Ôi trời ơi, hôm nay tôi không trang điểm, sao bây giờ!”
“Yên tâm đi, anh ấy không nhìn thấy cậu đâu.”
“Ha ha ha ha ha ha.”
Lâm Dĩ Vi liếc nhìn sân thể thao phía xa.
Cách hơn nửa sân thể thao, Tạ Bạc chìm trong lớp ngụy trang xanh như đại dương, không biết những cô gái kia hô hào “Đẹp trai quá”, “Đẹp trai quá” có thiên lý nhãn cỡ nào nữa.
Nhưng mà, trong tiếng trò chuyện của các cô gái ấy, Lâm Dĩ Vi cũng thoáng biết được sự xuất sắc của Tạ Bạc.
Anh được nhận vào trường đại học Feger với điểm khoa học tự nhiên đứng đầu toàn thành phố Thanh Cảng. Với thành tích ấy thì anh có thể chọn bất cứ trường đại học danh giá nào trên cả nước, song cuối cùng Tạ Bạc lại kiên quyết muốn ở lại thành phố Thanh Cảng.
Vậy nên không chỉ Lâm Dĩ Vi nhập học với học bổng toàn phần của trường mà Tạ Bạc cũng vậy.
Hồi cấp ba, anh đã bắt đầu kinh doanh câu lạc bộ đua xe mà không cần nhờ vào sự giúp đỡ của ba mình. Tạ Bạc kiếm được rất nhiều tiền, trong tay anh cũng có rất nhiều các dự án được đầu tư thành công. Tạ Bạc còn điều hành một số công ty quy mô nhỏ nữa, điều này lại càng thể hiện được sự nhạy bén trong kinh doanh của anh.
Nhưng Lâm Dĩ Vi lại không hề có hứng thú với những việc ấy một chút nào.
Tới ngày kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, khi nhóm Trì Tây Ngữ đi tới quán nước giải khát mua trà sữa rồi đi thẳng tới sân bóng rổ thì Lâm Dĩ Vi cuối cùng cũng nhìn thấy anh.
Anh và mấy chàng trai khác chơi bóng rổ ở tít ngoài rìa sân bóng, lúc Lâm Dĩ Vi đi qua cũng là lúc anh nhảy lên, giơ tay bắt bóng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ trên mái, lướt trên làn da trắng trẻo của anh để lộ rõ lớp cơ bắp căng trên cánh tay. Sau khi ghi điểm, quả bóng chạm đất, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười rạng rỡ tựa như bị ánh nắng thiêu đốt hôn lên.
Lâm Dĩ Vi không còn cười nhạo những cô gái hô “Đẹp trai quá”, “Đẹp trai quá đi” nữa rồi.
Bởi vì anh thật sự rất đẹp trai, đẹp tới nỗi khiến người khác… Muốn lên giường với anh.
Lâm Dĩ Vi đi ở phía sau mấy cô gái.
Ban đầu cô hơi lo lắng, nhưng cũng may có rất nhiều người tới sân bóng rổ xem Tạ Bạc chơi bóng nên anh sẽ không thể chú ý tới cô được.
Mấy cô gái mỗi người cầm một cốc trà sữa, bao gồm cả Lâm Dĩ Vi. Trong tay Trì Tây Ngữ có hai cốc trà sữa cùng vị như nhau, đều là trà ô long hương đào trắng, hóa ra là để đưa cho Tạ Bạc.
Lúc cô ta đi qua, hầu hết các nữ sinh đều chủ động nhường đường.
Không có gì bất ngờ, giữa những cô gái đưa nước ra thì Tạ Bạc chỉ nhận duy nhất cốc trà sữa ô long hương đào trắng của Trì Tây Ngữ.
“Cảm ơn.”
Anh nở nụ cười với Trì Tây Ngữ, trong mắt như có dòng suối tan chảy, thật sự rất dịu dàng.
Trì Tây Ngữ đã từng nói rằng Tạ Bạc chỉ nở nụ cười nồng nàn tình ý như vậy với cô ta mà thôi.
Nhưng Lâm Dĩ Vi lại cảm thấy Tạ Bạc cười với rất nhiều các cô gái như thế, thậm chí cô còn thấy khá nhiều lần.
Vừa ngả ngớn lại vừa phóng đãng.
Đúng là hư hỏng.
Tạ Bạc nhận cốc trà sữa, đưa tay xoa đầu Trì Tây Ngữ rồi nhỏ giọng nói gì đó với cô ta.
Trì Tây Ngữ choáng váng, hai má đỏ bừng, toàn thân dường như cũng ửng hồng.
Một nửa số cô gái tỏ ra rất thích thú với cái xoa đầu này, trong khi nửa còn lại thì trợn mắt ghen tị.
Lâm Dĩ Vi lại để ý thấy khi Tạ Bạc quay người đi, anh đã đưa cốc ô long hương đào trắng cho người anh em bên cạnh.
Lâm Dĩ Vi nhỏ giọng nói với Hứa Thiến Hi: “Tạ Bạc đưa trà sữa của Trì Tây Ngữ cho người khác.”
“Thế thì sao chứ.” Hứa Thiến Hi dường như không quá ngạc nhiên, nhún vai giải thích: “Cậu nhìn một đống nữ sinh đứng đó đi, Tạ Bạc chỉ nhận trà sữa của Tây Tây thôi. Uống hay không cũng chẳng quan trọng, vả lại, anh ấy vốn đâu có thích uống mấy loại đồ uống ngọt lợ như thế này đâu.”
“Thế sao không đưa nước lọc cho nhanh?”
Hứa Thiên Hi liếc cô với vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu bị ngu à? Đâu phải anh ấy thích gì là Tây Tây phải mua cái đó đâu. Đã không thích mà vẫn nhận thì chứng tỏ trong lòng anh ấy, Tây Tây là ngoại lệ. Cậu nhìn đám nữ sinh bu đầy ở kia kìa, ai cũng cầm nước lọc mà anh ấy có thèm liếc mắt nhìn đâu.”
Lâm Dĩ Vi cũng hiểu đại khái, đây cũng coi như một loại… Trò chơi quyền lực.
“Bọn họ sẽ kết hôn à?” Cô lại hỏi Hứa Thiến Hi, muốn biết thêm càng nhiều chuyện về Trì Tây Ngữ hơn.
“Tất nhiên. Hai nhà Tạ Trì trở thành thông gia đều có ý của người lớn hai bên rồi. Bây giờ còn nhỏ nên chưa đâm thủng tờ giấy này thôi, nhưng ai mà chả tự hiểu được, cậu nhìn anh ấy đối xử tốt với Tây Tây cỡ nào đi.”
“Nhưng quanh anh ấy có rất nhiều hoa đào mà.”
“Không sao hết, người vợ duy nhất mà anh ấy cưới chỉ có thể là Tây Tây thôi. Tạ Bạc là người thông minh, anh ấy biết lựa chọn thế nào mang lại lợi ích tốt nhất cho mình. Thành phố Thanh Cảng chỉ có một nhà họ Tạ, và tất nhiên, cũng chỉ có một nhà họ Trì. Thứ mà nhà họ Trì có thể cho anh ấy thì không ai có thể cho được.”
Lâm Dĩ Vi tiêu hóa thông tin: “Nói như thế có nghĩa là, không phải Tây Tây thì không thể là người khác.”
“Đúng thế. Anh ấy đối xử với Tây Tây rất tốt, đương nhiên là không chỉ dựa trên lợi ích, dù sao hai người họ cũng là thanh mai trúc mã mà.”
Hứa Thiến Hi càng nói càng hăng, cuối cùng kể hết một lèo chuyện về giới nhà giàu mà cô ta biết cho Lâm Dĩ Vi nghe…
“Cậu có biết tại sao anh trai anh ấy tên là Tạ Gia Lân, Tạ Gia Hoài… Mà chỉ có anh ấy có mỗi một chữ Bạc trong tên không?”
“Tại sao?”
Hứa Thiên Hi ngồi xích lại gần cô, thì thầm bên tai Lâm Dĩ Vi: “Mẹ của Tạ Bạc là gái tiếp rượu ở khu đèn đỏ, chuốc say ba anh ấy nên mới có Tạ Bạc. Chuyện này cũng không phải bí mật gì ở trong giới. Hồi nhỏ Tạ Bạc rất đáng thương, anh em bắt nạt, ba ruột thì ghẻ lạnh, có lần còn nghe bảo là suýt nữa thì anh ấy bị chó của anh trai cắn đứt ngón tay nữa cơ. Mấy năm nay anh ấy làm chuyện gì cũng rất cẩn thận, như vậy mới có được những thành tích như bây giờ để được ba anh ấy coi trọng đến thế.”
Lâm Dĩ Vi ngạc nhiên trợn mắt.
Ban đầu cô chỉ nghĩ là một người lạnh lùng như thế mà mang tên Tạ Bạc thì quả là hợp với tính cách.
Hóa ra, không chỉ là bạc tình bạc nghĩa, mà còn…
Bạc cả đường đi.
…
Trì Tây Ngữ hẹn Tạ Bạc cùng đi ăn tối. Cô ta quay về ký túc xá tắm rửa, trang điểm rồi thay quần áo.
Lâm Dĩ Vi khá rảnh rỗi, cô đang định tới thư viện để đọc sách một chút. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cốc trà sữa còn lại một nửa trên tay khiến Lâm Dĩ Vi không nỡ vứt đi.
Cốc trà sữa này không rẻ, vị mà cô uống cũng có một cái tên rất độc đáo và tao nhã, đó là “Rượu xuân sương trắng”. Nó mang mùi hương thoang thoảng của hoa quế hòa quyện với vị rượu gạo hơi ngà ngà.
Những khoản chi tiêu của Trì Tây Ngữ và hội chị em không hề nhỏ nhặt chút nào, hầu hết Lâm Dĩ Vi đều phải trả tiền để làm phí giao lưu với bọn họ.
Khi uống trà sữa, những cô gái này thường uống chưa đến một phần ba cốc rồi vứt đi, chủ yếu để kiểm soát lượng đường và giảm cân được mà vẫn có thể hưởng thụ niềm vui.
Lâm Dĩ Vi không đủ khả năng chi trả cho những thứ xa xỉ như họ, cô phải uống cốc trà sữa có giá hai mươi tệ này bằng sạch thì thôi.
Khi đi vệ sinh, cô để trà sữa lên chiếc ghế ngoài hành lang, sợ cô lao công dọn đi nên quyết định để lại cả chiếc túi xách lại ghế.
Lúc đi ra, cô rửa tay hong khô, khi quay đầu lại thì bỗng thấy Tạ Bạc đang ngồi trên bục cao trong hành lang. Vai anh đeo túi xách của Lâm Dĩ Vi và đang nhướng mày nhìn cô.
Trong miệng còn ngậm ống hút trà sữa của cô…
“Em cũng giỏi thật, ngủ với tôi, lại còn làm bạn với cả vợ sắp cưới của tôi nữa.”