"Lỡ cái gì cơ chứ?"
Từ Thanh Nhiên nói xong, ngả người dựa vào tựa ghế, giọng điệu hờ hững: "Nói cho cùng, trúc mã của cậu ấy chỉ là không chịu nổi cám dỗ, không kiểm soát nổi quả dưa chuột thối của mình mà thôi."
"Người thực sự say bí tỉ thì không thể làm được chuyện đó đâu."
Phi hành khí rất nhanh đã khởi động lại, lao vào đêm tối.
…
Hồng Thành, trung tâm khu 1.
Những tòa nhà cao tầng nối sát nhau, từ xe hơi đến phi hành khí, rồi đến tàu cao tốc và các phương tiện giao thông công cộng khác, mỗi loại đều có đường đi riêng. Kiến trúc thành phố vừa gọn gàng vừa hỗn loạn này không khỏi khiến cậu nhớ đến một nơi mang tên Trùng Khánh ở kiếp trước.
Khác biệt ở chỗ, Trùng Khánh là do địa hình tự nhiên mới buộc phải như vậy, còn nơi này là do tiến bộ khoa học kỹ thuật, buộc phải phát triển thành nhiều tầng cao thấp.
Khu 1 chủ yếu là khu vực sinh hoạt và cư trú, cũng là trung tâm của Hồng Thành. Nhà họ Từ là một gia đình giàu có, biệt thự nằm trong vành đai hai của của khu 1. Một căn hộ cho bốn người, chọn bừa một cái cũng là vài trăm mét vuông.
Khi Từ Thanh Nhiên về đến nhà, trong nhà vẫn còn sáng đèn.
Anh mở khoá cửa thông qua máy quét dấu vân tay, khi vào nhà, ba người trong phòng khách đang ăn mừng vì việc vui nào đó.
"Thanh An hôm nay cũng coi như là bình an chốt định được hôn sự với Lục Thành, khi về còn nhận được thông báo trúng tuyển từ Grantis nữa. Đó chính là đại học đứng đầu Đế Quốc, có tiền cũng chưa chắc đã vào được Grantis đâu, hôm nay đúng là niềm vui nhân đôi nha!"
Người đang nói chuyện với giọng đầy hào hứng chính là người phụ nữ duy nhất đang có mặt trong nhà, có lẽ đây chính là mẹ kế của nguyên chủ Từ Thanh Nhiên. Bầu không khí ăn mừng, những vẻ mặt hạnh phúc dạt dào đó, như thể bọn họ hoàn toàn quên mất rằng họ vẫn còn một đứa con trai đang ở ngoài, sống chết không rõ.
Vì vậy khi Từ Thanh Nhiên bất ngờ mở cửa bước vào, biểu cảm trên mặt mấy người đó đều cứng đờ trong chớp mắt.
Mỗi người ôm một suy nghĩ riêng.
Người đầu tiên phản ứng lại là cha Từ, trực tiếp biểu diễn một màn nụ cười biến mất, từ trên ghế sofa đứng dậy quát mắng: "Thằng vô dụng, mày còn biết về nhà cơ à?!"
Từ Thanh Nhiên liếc mắt, đáp lại: "Nếu không về, tôi sợ các người còn chưa thấy xác đã vội vàng lo liệu xong chuyện tang lễ cho tôi luôn rồi."
"Mày...!" Cha Từ mặt đỏ bừng, không biết là do thẹn quá hoá giận hay chỉ đơn thuần là bị tức giận, "Mày, mày nói cái gì vậy hả! Chuyện lùm xùm chiều nay tao còn chưa tính sổ với mày đâu đấy!"
Người phụ nữ liếc ông ta một cái với vẻ trách móc, sau đó bày ra thái độ nhiệt tình và thân thiện bước đến bên cạnh Từ Thanh Nhiên, vô cùng thân thiết nắm lấy cánh tay cậu: "Thanh Nhiên à, cha con cũng chỉ là lo lắng mới giận dữ như vậy, đừng để bụng với ông ấy nha."
"Con mất tích cả một ngày trời, sao lại làm bị thương ở cổ vậy? Không sao chứ?"
Người phụ nữ trước mắt với mái tóc dài buộc nhẹ, trang phục và cách ăn mặc đều theo phong cách cổ điển này chính là mẹ kế của nguyên chủ Từ Thanh Nhiên, cũng là mẹ ruột của Từ Thanh An. Trên thực tế, điều càng chấn động hơn là Từ Thanh An thực ra chính là anh em cùng cha khác mẹ với nguyên chủ.
Hệ thống nói người mẹ kế này chính là mối tình đầu của cha Từ. Ông ta đã nɠɵạı ŧìиɧ với bà ta trong thời gian mẹ của nguyên chủ còn đang mang thai, và hai đứa trẻ được sinh ra cũng chỉ cách nhau có bảy tám tháng.
Mẹ của nguyên chủ qua đời, chỉ mới qua nửa năm mà cha Từ đã vội vàng đưa người phụ nữ này về nhà. Bây giờ bọn họ còn cùng nhau âm mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản mà mẹ của nguyên chủ để lại cho cậu ấy.
Từ Thanh Nhiên không chấp nhận ý tốt giả tạo của người phụ nữ này, lạnh lùng liếc nhìn bàn tay bà ta đặt trên người mình và nói: "Tôi có sao hay không thì không rõ, nhưng nếu bà không buông tay, có lẽ bà sẽ gặp chuyện đấy."
Lần đầu tiên mẹ kế của Từ Thanh Nhiên thấy sự lạnh lùng như vậy ở trên người cậu, thậm chí còn lộ ra cả ánh mắt không nhận ra người thân đó, bà ta sợ hãi lập tức buông tay và lùi lại vài bước. Cha Từ nghe lời cậu nói, bước nhanh đến kéo vợ mình ra xa và tức giận nói: "Đồ hỗn xược, mày nói cái gì thế hả? Dì của mày còn đang mang thai đấy, mày định làm gì với cô ấy hả?!"
Từ Thanh An vẫn ngồi im trên sofa kể từ khi cậu bước vào, lúc này cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Anh, dù sao mẹ em cũng là người lớn tuổi hơn anh, làm sao anh có thể nói những lời vô tình với bà ấy như vậy được?"