Tại trạm nghỉ ngơi cửa khẩu khu 3 - 6 phía tây Hồng Thành.
Bên tường treo bản đồ khu vực, hai cô gái cầm cốc cà phê nóng trong tay đang tán gẫu với nhau.
Cô gái tóc ngắn lắc đầu: "Mặc dù tình cảm giữa ba người họ rất mập mờ, nhưng việc gửi vòng hoa trắng vào ngày đính hôn của em trai mình, còn thuê cả người khóc tang và gửi di thư cho chú rể... cũng quá đáng thiệt á!"
"Nghe nói mẹ anh ta còn bị hù dọa ngất xỉu luôn, đúng là điên rồ!"
"Bà ta vốn là mẹ kế của cậu cả mà, anh ta chắc cũng chẳng quan tâm mấy đâu nhỉ?"
Hai cô gái cười nói vui vẻ.
Từ Thanh Nhiên vặn mở nắp chai nước nho, dưới nắp có khắc chữ “có thể tăng tốc phục hồi MT”. Cậu vừa định uống, bỗng phát hiện trên mu bàn tay trái cầm chai có một dấu vết màu xanh lam.
To bằng đầu ngón tay cái, đường vân uốn lượn, vừa giống dòng nước vừa giống như ngọn lửa.
"Sau đó thì sao? Từ Thanh Nhiên thực sự đã... tự cái gì sát đó chưa?"
"Biết đâu được á? Tiệc đính hôn đã kết thúc, cũng không thấy cập nhật tin tức gì trên mạng cả." Cô gái tóc ngắn nói, rồi lại nhỏ giọng thì thầm, "Có lẽ nhà họ Từ cũng không muốn đi tìm, chỉ mong anh ta thực sự chết ở ngoài để nhặt xác cho nhanh..."
Cô bạn thốt lên: "Không đến nỗi vậy chứ? Cha của cậu cả Từ ít ra cũng là cha ruột mà!"
Cô gái hạ nhỏ giọng, Từ Thanh Nhiên phải tập trung lắng nghe mới nghe rõ nội dung lời nói của cô.
"Nhà họ Từ trước khi liên hôn với nhà họ Thích đã sắp sụp đổ rồi, bây giờ hơn phân nửa tài sản đều là kết hợp với một phần của nhà họ Thích mới vực dậy một lần nữa. Dù bây giờ nhà họ Thích không còn nằm trong giới thượng lưu, nhưng nghe nói mẹ của cậu cả trước khi qua đời để lại một số tài sản khổng lồ đó."
"Bà ấy lập di chúc trước khi chết, để lại toàn bộ tài sản cho cậu cả, chỉ cần đủ 22 tuổi là có thể thừa kế, cha của cậu cả hiện chỉ là quản lý tạm thời thôi."
"Nếu cậu là cha của cậu cả đó, cậu có sẵn lòng trả lại tài sản bao gồm cả quyền kiểm soát một phần tài sản không?"
“Ây da, cậu nói nghe có vẻ âm mưu quá, tớ cảm thấy nổi hết cả da gà lên rồi nè..."
Họ lại tiếp tục trò chuyện một hồi lâu, cho đến khi trạm nghỉ phát thông báo tàu cao tốc sắp khởi hành mới vội vàng uống hết chỗ cà phê còn lại. Họ vứt cốc giấy vào thùng rác bên cạnh máy bán nước tự động, khi đi ngang qua Từ Thanh Nhiên còn lơ đãng liếc nhìn anh một cái.
Sau đó họ thì thầm với nhau, giọng nói đầy hào hứng: "Trời ơi, đẹp trai quá!"
"Tớ hiểu tớ hiểu, còn là một vẻ đẹp bệnh tật nữa chứ!"
"Ha ha, nếu cậu cả Từ trông như vậy, tớ cũng không phải không thể thương xót anh ta một chút, dù sao người yêu cũ mà em trai đính hôn cũng là người mà anh ta yêu thương đã nhiều năm..."
Không khí tại trạm nghỉ trở nên căng thẳng theo từng giây đếm ngược thời gian khởi hành của tàu cao tốc.
Người qua kẻ lại trước mặt thay đổi từng đợt, Từ Thanh Nhiên từ tốn uống nước trong tay, trong lòng hỏi hệ thống: "Nguyên chủ ”Tôi” của trước đây thực sự là như lời họ nói à?"
Nghe có vẻ cũng khá điên rồ đấy.
Nhưng hệ thống lại nói: "Không phải vậy đâu."
"Nguyên chủ ngoài việc không thích mẹ kế và em trai kế này, còn là một người khá ngây thơ và tốt bụng. Cậu ấy rất yêu thanh mai trúc mã của mình, trong chuyện tình cảm với thanh mai trúc mã thực sự có thể hơi quá đà, nhưng chưa đến mức làm ra những chuyện như vậy."
"Chỉ là khá vụng về trong cách biểu đạt, có hơi kiêu căng và rất hay khóc."
Từ Thanh Nhiên nghe xong, thấy hơi thất vọng.
Hệ thống không chú ý, vẫn tiếp tục nói: "Chuyện lễ đính hôn đó đều là do em trai Từ Thanh An tự mình dàn dựng, mục đích chính là để hủy hoại danh tiếng của nguyên chủ, khiến cho bạn bè thân thích cũng như mọi người ở nhà họ Lục đều có ấn tượng xấu về cậu ấy."
Từ Thanh Nhiên: "Vậy không phải rất tốt sao?"
"Mỗi người trước khi muốn chọc giận cậu ấy đều phải suy nghĩ thật kỹ, như vậy thế giới sẽ trở nên yên bình hơn."
Hệ thống: "..."
May mắn là lễ đính hôn đã kết thúc, nếu không nó sợ rằng chủ nhân nhà mình thực sự sẽ tự mình đi phá đám.
Mãi đến khi chai nước cạn đáy, giá trị MT trên đồng hồ đeo tay của Từ Thanh Nhiên hiển thị đã hồi phục đến khoảng 30% thì cậu mới vứt bỏ chai rỗng và tiếp tục “trở về nhà”.
Dù rằng nghe có vẻ như bọn họ sẽ không mấy chào đón cậu trở về.
Trong xe, Từ Thanh Nhiên dùng ngón tay chạm vào vết xanh trên mu bàn tay.
Không lau sạch nó được.
Hệ thống lại bổ sung nhắc nhở: "Nguyên chủ và trúc mã vốn là một đôi, cũng chính là do em trai trà xanh kia chen vào phá đám nên họ mới chia tay. Còn bởi vì mưu kế của em trai trà xanh, trúc mã đã lỡ ngủ với em trai trà xanh ngay trong ngày sinh nhật mười chín tuổi của nguyên chủ! Oẹ!"
Cậu buông đôi tay đang khoanh chéo nhau, tạm thời không tiếp tục quan tâm đến dấu vết bí ẩn đó nữa.