Ổn Định Nổi Điên

Chương 6

Giọng nói của cậu ta không ngờ nghe khá mềm mại, ngay cả khi tức giận cũng vẫn rất nhẹ nhàng, người bình thường nghe xong có khi lập tức sẽ cảm thấy áy náy.

Đây là lần đầu tiên Từ Thanh Nhiên nhìn thẳng vào Từ Thanh An - người em trai trong tin đồn của mình. Cậu ta nhìn cũng khá cao, ước chừng một mét bảy lăm, mái tóc màu nâu đậm hơn một chút so với cơ thể này của cậu, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú nhẹ nhàng, trông rất hiểu chuyện và chững chạc.

Từ Thanh Nhiên nhìn cậu ta vài giây, bất ngờ nói: "Nếu nói về sự vô tình, có lẽ tôi vẫn không thể sánh bằng cậu đâu."

Tay Từ Thanh An đặt bên cạnh cơ thể hơi siết chặt, sắc mặt trở nên khó coi: "Anh có ý gì?"

Trong lòng cậu ta cảm thấy hơi bất an, dù sao theo như kế hoạch ban đầu, Từ Thanh Nhiên phải chịu đựng vài ngày khổ sở mới được cậu ta tìm thấy. Nhưng bây giờ anh ta lại an toàn trở về mà không hề hấn gì, đây là một điều bất ngờ cực lớn.

Nhưng cậu ta không lo lắng Từ Thanh Nhiên sẽ phát hiện ra sự thật và vạch trần mình. Không có bằng chứng, cộng thêm ấn tượng hiện tại của mọi người về anh ta lại không tốt, có lẽ bọn họ sẽ không tin lời anh ta nói đâu.

Quả nhiên, Từ Thanh Nhiên có lẽ cũng hiểu điều này nên không nói thêm gì nữa, quay người lên lầu.

Tâm trạng vui mừng hay tức giận của mọi người dưới lầu cũng không liên quan đến cậu.

Phòng của nguyên Từ Thanh Nhiên được bày trí rất đơn điệu, cũng không được tính là quá rộng.

Rèm cửa màu xám trắng, ga giường và chăn bông kẻ caro màu xanh trắng đơn điệu, chỉ có poster hoạt hình dán bên cạnh tủ sách là trông có sức sống hơn chút. Đáng tiếc là màu sắc của poster đã phai nhạt gần hết, hầu như không thể nhìn rõ bức tranh gốc là gì.

Trên bàn học màu gỗ tự nhiên có một lá thư đã được mở ra.

Từ Thanh Nhiên đưa tay khóa cửa lại trước khi đi qua và nhặt nó lên, bên trong là một tờ thông báo, trên giấy có in logo hình một đám mây sao, bên trái đám mây là một con rồng cánh bạc, bên phải là một con phượng hoàng vàng.

Dưới cùng có vài chữ nhỏ, là Grantis.

“Học trò Từ Thanh Nhiên bạn học, sau khi nhà trường kiểm tra lại, thành tích của bạn bị nghi ngờ có gian lận.

Sau khi nhà trường cân nhắc kỹ lưỡng, chúng tôi rất tiếc thông báo với bạn, suất nhập học của bạn tại học viện Y sẽ bị hủy bỏ.”

Trớ trêu thay, trong tủ sách của căn phòng này, ngoài sách ra thì những thứ nhiều nhất chính là các cúp và bằng khen thành tích học tập.

Từ Thanh Nhiên tự nhận mình ở kiếp trước chẳng có cơ hội đi học, bản thân chính là một học sinh yếu kém, nhưng một người xuất sắc như nguyên chủ làm sao lại có thể gian lận được?

Hệ thống thở dài, tiết lộ sự thật: "Trúc mã của nguyên chủ, cũng chính là Lục Thành có người cha tên Lục Ôn Niên, ông ta giáo sư có quyền lực nhất tại học viện y của Grantis, ông ta không thích nguyên chủ, vậy nên cậu hiểu rồi đấy..."

"Không vào cũng tốt." Từ Thanh Nhiên trái lại còn thở phào nhẹ nhõm, "Nếu cậu ấy mà trúng tuyển, tôi thực sự không biết phải làm gì để trở thành một sinh viên y khoa đủ tiêu chuẩn."

Hệ thống cảm thấy có lý, nhớ lại chuyện vừa xảy ra ở tầng dưới, lại hỏi: "Vậy vừa nãy vì sao cậu không trực tiếp nói cho cha Từ và mẹ kế biết sự thật? Phải để cho bọn họ biết tên nhóc trà xanh kia không phải là người đơn giản như bề ngoài."

"Dù bọn họ có thể không tin, nhưng ít nhất cũng có thể giúp cậu rửa oan và lật ngược tình thế mà."

Từ Thanh Nhiên không trả lời, tay vẫn nắm chặt tờ thông báo, ánh mắt dừng trên dòng chữ hủy bỏ suất nhập học không chuyển đi.

Sau một hồi lâu, cậu mới mở miệng hỏi lại hệ thống: "Cậu biết làm thế nào để một người ngã càng thê thảm hơn không?"

Cậu vừa nói vừa nhét thông báo vào lại phong bì thư.

"Phải đợi cho họ từ từ leo lên vị trí cao nhất, rồi đạp một cú cho họ văng xuống."

"Như vậy, mới thực sự đau đớn."

Nói xong, cậu ném cả thư thông báo lẫn phong bì vào thùng rác.

Hệ thống ngoan ngoãn không hỏi thêm.

Từ Thanh Nhiên mở tủ quần áo ra, tuỳ tiện đổi một bộ đồ rồi gục xuống giường. Một ngày ngắn ngủi nhưng đã khiến cậu mệt mỏi không chịu nổi, nhất là tinh thần lực bị tiêu hao sau khi lái phi hành khí trở về giờ cũng lại giảm đến mức thấp nhất.

Cậu thầm nghĩ trong lòng: hôm nay cứ tạm như vậy đã, những chuyện khác để ngày mai tính tiếp.

...