edit:Mây
Người tới là thầy Khâu Văn , Hạ Dịch Hành đi lên lễ phép chào hỏi, tự giới thiệu, sau đó hỗ trợ đẩy hành lý, đây cũng không phải là Hạ Dịch Hành giả vờ ngoan ngoãn, là bản thân chính cậu liền cảm thấy đây là mình làm hậu bối nên làm, bất quá Nhϊếp Khúc Kính xem ra chính là một chuyện khác, từ sau khi công ty bảo hắn mang theo hậu bối này, hắn liền đối với hậu bối này không có hảo cảm gì. Bởi vì hắn xuất đạo nhiều năm như vậy, tất cả thành công đều là mình tranh thủ được, hậu bối này tự mình tranh thủ không được, gặp phải thất bại liền tự mình buông tha, hiện tại muốn dựa vào tiền bối xoay người, Nhϊếp Khúc Kính cảm thấy ghê tởm.
Cho nên hiện tại Hạ Dịch Hành làm việc gì, ở trong mắt hắn xem ra đều mang theo mục đích, vì nổi tiếng mà làm ra bộ dạng ngoan ngoãn, bao gồm cả việc cậu đẩy hành lý cho Khâu Văn, Nhϊếp Khúc Kính xem ra cũng chỉ là thủ đoạn mà thôi. Nhϊếp Khúc Kính nhiều năm như vậy hoạt động không ngừng, quan hệ với Khâu Văn rất tốt, hắn nhìn Hạ Dịch Hành đang đẩy vali vào phòng, không để ý tới cậu, quay đầu cười ôm Khâu Văn.
"Thầy Khâu đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Tiểu Nhϊếp gần đây cậu đang làm cái gì vậy?"
"Giúp người khác viết album, cho nên gần đây không có hoạt động."
"Như vậy a." Khâu Văn gật gật đầu, vừa chuẩn bị vào phòng, bên ngoài chính là một trận tiếng cười truyền đến.
"Thầy Khâu!"
Là Phương Trí Hỉ đến rồi.
"Ôi, thầy Phương tới rồi." Khâu Văn tiến lên ôm Phương Trí Hỉ, Nhϊếp Khúc Kính và Hạ Dịch Hành đứng bên cạnh, chờ hai người bọn họ ôm xong cũng chào hỏi Phương Trí Hỉ.
Phương Trí Hỉ và Nhϊếp Khúc Kính cũng quen biết nhau, hai người còn từng hợp tác trong phim, quan hệ đương nhiên không tệ, Phương Trí Hỉ cũng chuyển lời về phía Nhϊếp Khúc Kính, hỏi hắn gần đây đang làm gì.
Như vậy xem ra, hình như chỉ có Hạ Dịch Hành là một tồn tại không hợp nhau, ai cũng không biết, ai cũng không quen, có thể tham gia tiết mục này còn không biết là vì cái gì.
Cậu xấu hổ đi theo sau lưng ba người vào phòng, Nhϊếp Khúc Kính lui ra sau một bước đến bên cạnh cậu, chỉ chỉ giường: "Thầy Khâu thầy Phương chọn giường trước đi ạ."
Khâu Văn: "Tôi sẽ ngủ cạnh giường."
Phương Trí Hỉ: "Vậy tôi ngủ bên cạnh thầy Khâu đi."
Nhϊếp Khúc Kính quay đầu nhìn Hạ Dịch Hành. Hạ Dịch Hành ngẩn người. Cậu đang suy nghĩ Nhϊếp Khúc Kính thật sự lợi hại a, có thể giữ vững nhân cách của mình ở trước mặt người khác .
Chờ cậu ý thức được người chung quanh đều không nói lời nào, phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy ba tiền bối đều nhìn chằm chằm cậu.
"Hả?"Mắt cậu mở to bối rối.
"Chọn giường đi." Nhϊếp Khúc Kính nhắc nhở cậu, trong lòng lại cảm thấy người này lúc này ngẩn người, quả nhiên thái độ cũng rất bình thường.
"À à, vậy tôi ngủ ở vị trí thứ ba."
"Được."
Mấy người thu thập đồ đạc, liền ra ngoài mang băng ghế nhỏ ngồi ở trong sân, nghe tổ tiết mục giảng quy củ.
"Các cậu ở chỗ này, phải phụ trách quản lý ruộng tốt, một mảnh ruộng phía trước chính là của các cậu, rau củ quả trong ruộng đều có thể ăn, chúng tôi sẽ cho các cậu kinh phí nhất định, nhưng không đủ để các ngươi tự mình kiếm tiền, có thể làm thành hàng hóa đi bán, cũng có thể đổi tiền ở chỗ chúng tôi."
"Bên trái có chuồng gà, phải nhớ cho gà ăn, địa chỉ chợ chúng tôi sẽ cho các cậu, các cậu muốn mua phải tự lái xe đi, tiền mua vượt quá không thể tạm thời tìm tổ chế tác đòi."
"Tàn khốc như vậy sao?" Phương Trí Hỉ nói đùa: "Vậy nếu tôi thật sự mua nhiều hơn bị chợ trừ, các cậu cũng không vay tiền sao?"
"Không được." Ê-kíp sản xuất rất lạnh lùng.
"Vậy nếu khách mời đến gọi món, chúng ta không có tiền mua nguyên liệu nấu ăn, cũng chỉ có thể tạm thời hái rau hái hoa quả đi bán sao?"
"Đúng."
"A..." Phương Trí Hỉ kêu rên một tiếng, tất cả mọi người đều nở nụ cười.
"Trong tủ lạnh có nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối hôm nay chuẩn bị cho các cậu, các cậu có thể xem để nấu nướng, hôm nay trước không tra tấn các cậu."
"Tra tấn?" Khâu Văn tỏ ra kinh ngạc: "Anh vô tình nói ra sự thật à?"
Mấy người đứng dậy đi vào tủ lạnh xem nguyên liệu nấu ăn, một nắm rau xanh, một túi sườn, một hộp trứng gà, một cái bắp cải, còn có mấy củ cà rốt, bên ngoài tủ lạnh còn có một túi bún.
"Có thể nấu ăn không?" Khâu Văn hỏi.
"Tôi không biết làm lắm, ngược lại rất biết ăn." Phương Trí Hỉ trả lời.
Nhϊếp Khúc Kính gật đầu: "Tôi biết làm một ít, bất quá biết không nhiều lắm."
"Tôi biết làm, nhưng có lẽ tôi phải tìm kiếm công thức nấu ăn..." Khâu Văn cầm rau xanh lên, có chút rối rắm nhíu mày.
"Cái kia..."
Ngay khi mấy người rối rắm làm bữa tối như thế nào, Hạ Dịch Hành vẫn chưa từng nói qua mở miệng, cậu tựa như học sinh tiểu học, lúc nói chuyện còn chậm rãi giơ tay xuống. "Tôi sẽ làm, tôi đi làm."
Mấy người quay đầu nhìn về phía cậu, Nhϊếp Khúc Kính là biểu tình kinh ngạc, Phương Trí Hỉ là biểu tình cao hứng, Khâu Văn là biểu tình xin lỗi, bọn họ vừa rồi dường như đều xem nhẹ người này.
Ngay cả tổ tiết mục cũng kinh ngạc, bọn họ cũng chưa từng biết trước Hạ Dịch Hành có thể nấu cơm hay không, cậu chưa từng tham gia chương trình tạp kỹ, cũng không có bao nhiêu cuộc phỏng vấn, cuộc sống của cậu bọn họ không thể nghiên cứu kỹ, về sau cũng không hỏi, bọn họ vốn định để cho bốn người này xem công thức nấu ăn chậm rãi, không nghĩ tới nơi này còn có một người biết nấu cơm.