Nhiếp Hạ

Chương 4: Ngày đầu vào đoàn

Edit:Mây

Chương trình này là một chương trình truyền hình thực tế ngoài trời, được gọi là "Nơi mơ ước", bốn người dẫn chương trình sống ở vùng nông thôn hoặc thị trấn nhỏ xinh đẹp, mỗi ngày đủ loại cánh đồng, câu cá, hái trái cây, tiếp nhận mỗi kỳ khách mời là được, xem như một chương trình tạp kỹ tương đối thoải mái. Đến sân bay bên kia, cần phải ngồi xe do tổ chương trình chuẩn bị đi trấn phía dưới, đường xá coi như tương đối xa, Hạ Dịch Hành và Bành Nhất Nhất theo tổ chương trình lên xe, tổ tiết mục nói với bọn họ thời gian cần phải đợi, nói cho cậu biết chương trình này không có kịch bản gì, cậu tự do biểu hiện là tốt rồi, cũng không có gì, lén lút một ít nội dung nhất hội chuyên môn phụ trách.

Hạ Dịch Hành say xe, uống thuốc gì cũng không dùng, chỉ có ngủ mới có tác dụng, nhưng bây giờ càng gần mục đích, cậu càng khẩn trương, dù sao cậu đã quá lâu không có hoạt động, đột nhiên phải đối mặt với ống kính, thật đúng là có chút thần kinh căng thẳng, ngủ cũng không ngủ được, chỉ có thể tùy ý mình đầu váng đầu váng phạm đến buồn nôn.

Đến nơi, lần lắp đến nhà nghỉ bên cạnh chờ lệnh, Hạ Dịch Hành vừa xuống xe máy sẽ bắt đầu quay phim, cho nên cậu điều chỉnh trạng thái một chút, vừa xuống xe liền mang theo nụ cười, cậu kéo vali của cậu đi về phía nhà dân mà tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ, có lẽ thật sự đã quá lâu không xuất hiện trước ống kính, ngoại trừ mỉm cười, cái gì cũng không nói nên lời, cho dù hoàn cảnh xung quanh có đẹp hơn nữa, cậu cũng không biết nên nói cái gì.

Cứ như vậy một đường trầm mặc đến trước nhà dân, Hạ Dịch Hành kéo vali đẩy cửa ra, nhìn trái nhìn phải, nói ra câu đầu tiên hôm nay.

"Có ai không?"

Không ai trả lời.

"Tôi là người đầu tiên đến?" Hạ Dịch Hành chậm rãi đi vào trong, vốn đi xuống một chút khẩn trương lập tức lại lên, cậu bắt đầu lo lắng người kế tiếp tới sẽ là ai, cậu nên cùng người khác chào hỏi như thế nào.

Cậu đi vào phòng, nhìn trái nhìn phải, đặt vali sang một bên, ngồi xuống bên cạnh bàn thấp đặt trên mặt đất, hiện tại cậu không biết mình nên làm gì, nên đi phòng nào trải giường của mình, nên đi đâu để hành lý của mình.

Tổ tiết mục cũng không nghĩ tới cậu tiến vào cái gì cũng không hỏi, đang định nói cho cậu biết, phòng bên trái truyền đến tiếng đi bộ.

Hạ Dịch Hành nghe được thanh âm theo bản năng ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Nhϊếp Khúc Kính từ trong phòng đi ra. Hạ Dịch Hành cả kinh, vội vàng muốn đứng lên, có thể bởi vì say xe chút sức lực còn chưa tiếp tục, mông Hạ Dịch Hành vừa nâng lên một chút lại một cái bất ổn ngã trở về, cậu quẫn bách mặt đều đỏ lên, hai tay chống đỡ một lần nữa đứng lên, chạy tới cúi chào Nhϊếp Khúc Kính.

"Chào đàn anh!"

Nhϊếp Khúc Kính đối với sự xuất hiện của cậu không có phản ứng gì quá lớn, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, trong lòng lại cười lạnh trào phúng một chút diễn xuất kém cỏi của người này, sau đó ôn nhu hỏi: "Không té đau chứ?” Hạ Dịch Hành từ sau khi biết tính cách Nhϊếp Khúc Kính khi ở nơi riêng tư, hiện tại nhìn thấy Nhϊếp Khúc Kính mỉm cười đều cảm thấy quẫn đến hoảng hốt, đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng lần đầu tiên cùng mình gặp mặt, càng cảm thấy tiền bối không hổ là tiền bối, diễn xuất vô cùng. Hạ Dịch Hành cố gắng kéo khóe miệng mình, giọng nói khô ráo trả lời: "Không, không đau.” Nhϊếp Khúc Kính cũng không tiếp tục hỏi cậu cái gì, chỉ chỉ chỉ phòng phía sau mình: "Chúng ta sẽ ngủ ở đây, giường ngủ tôi đều trải xong rồi, đợi thầy Khâu cùng thầy Phương tới rồi mới chọn giường, cậu có thể để hành lý lên trước.”

"Được." Hạ Dịch Hành kéo hành lý vào phòng, cất kỹ, nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng không quá lớn, trải *chiếu tatami vừa vặn có thể trải bốn cái giường, đây cũng chính là nơi bọn họ sẽ ngủ tiếp theo.

Bất quá hiện tại hạ Dịch Hành tuy rằng đang nhìn phòng, trong lòng đã sớm bắt đầu gào thét, cậu hoàn toàn không biết đợi lát nữa nên cùng Nhϊếp Khúc Kính nói cái gì, hai vị tiền bối cũng không tới, bọn họ cũng không thể ngồi, nhưng cậu cùng Nhϊếp Khúc Kính lại thật sự là không quen thuộc, tính cách Nhϊếp Khúc Kính sợ phiền toái kia, nếu mình tìm hắn đáp lời, hắn phỏng chừng trong lòng sẽ đem tổ tông của mình mười tám đời đều mắng một lần. Ngay khi đầu óc cậu nhanh chóng vận chuyển, cửa vang lên một tiếng người khác, Hạ Dịch Hành lập tức hiểu được, đáp một câu liền chạy ra ngoài, nhìn cũng không dám nhìn Nhϊếp Khúc Kính. Nhϊếp Khúc Kính sửng sốt một chút, lông mày nhấc lên, đi theo phía sau mông Hạ Dịch Hành đi ra ngoài.

*