Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 21: đổ thạch 4

Bạc Nam vừa bước vào đã nhìn thấy Bách Diệm Quy, bắt gặp ánh mắt lén lút của y, ý cười không khỏi lan đến đầu mày. So với tươi cười nhã nhặn như có như không lúc trước, lần này quả thực mang mấy phần thật lòng.Hôm nay Bách Diệm Quy diện trang phục trông rất ra dáng, âu phục phù hợp vừa người phối với kẹp tay áo phỉ thúy màu lục sáng loáng, chỉ thản nhiên đứng đó cả người đã toát lên hai chữ "cao quý", đáng tiếc biểu cảm trên mặt nói lên rằng người này chưa đủ thành thục, mơ hồ lộ ra vài phần hoạt bát của người trẻ tuổi.

Đầu lưỡi Bạc Nam vô thức quét qua hàm trên, nhìn dáng vẻ này của y, chẳng lẽ y chưa điều tra thân phận hẳn?

Không phải chứ?

Nghĩ tới dáng dấp hai mươi năm sau của Bách Diệm Quy.. lẽ nào có chuyện gì đó xảy ra với y trong khoảng thời gian này?

Chẳng có gì lạ khi Bách Diệm Quy không biết hắn là ai, cũng như vừa rồi Bạc Nam không nhận ra ông lão kia, tất cả đều do hội chứng tuổi dậy thì của hắn gây ra, hồi đó hắn thà nằm nhà ngủ nướng cũng không muốn tới mấy buổi xã giao, thậm chí thấy khách tới nhà là lẩn trốn mất dạng, ba và anh trai chỉ cần hắn không xuất hiện quấy rối đã cảm tạ trời phật.

Ngoại trừ một số người thân thiết hay qua lại, quả thực rất ít người nhìn thấy dáng vẻ của Bạc Nam sau khi thành niên.

"Ồ? Tiểu Bạc à, chúng ta tới vừa đúng lúc!" Nãy giờ ông chủ Ngô vẫn luôn trò chuyện với Bạc Nam, ông chỉ về phía Bách Diệm Quy: "Bách gia đặt một lô hàng, vừa hay tới lấy, có muốn qua đó mãn nhãn một phen? Lúc trước lão Lưu sống chết giữ kỹ không cho chúng ta xem, hôm nay trốn không thoát."

Đây là kho hàng chung của mấy cửa tiệm, mọi người đều kinh doanh nguyên thạch, quen biết nhau mười mấy năm, nên không lo xảy ra việc trộm cắp. Này là trạm trung chuyển, hàng tốt đều được cất trong tủ bảo hiểm khóa kỹ.

Lời này nói đúng ý Bạc Nam, hắn cười đáp: "Được, nhìn thấy cũng xem như trải nghiệm mở rộng tầm mắt."

"Không sai." Ông chủ Ngô bỏ qua lô hàng của mình, hào hứng dẫn Bạc Nam qua xem hàng tốt.

Có câu nói rất đúng, hàng so với hàng chỉ là đồ bỏ! Nguyên thạch cực phẩm trước mặt, ai thèm để mắt đến dăm ba món phế phẩm của mình.

Bách Diệm Quy va phải ánh nhìn của Bạc Nam, trong phút chốc không nhịn được khẽ nhướn mày, vệ sĩ bên cạnh tưởng y không thích có người tới làm phiền, bước tới nhỏ giọng nói: "Bách tổng, cần tôi.."

"Không cần." Bách Diệm Quy đẩy đẩy gọng kính vàng, hòng giấu đi ánh mắt đang sáng lên.

Thực ra y muốn sai người mang ghế tới cho ai đó ngồi, nhưng ngẫm lại đang có nhân viên công ty theo sau, phải giữ thái độ đứng đắn, tránh để người khác phát hiện tạo thêm phiền phức. Hiện tại Bách Diệm Quy là người thừa kế, nhưng trên y còn ba và ông nội khỏe mạnh minh mẫn, ngay cả lai lịch của Bạc Nam y cũng không dám tra, lỡ bị phụ huynh phát hiện là xong đời.

Y thì chẳng sao, cùng lắm ăn một trận đòn. Nhưng Bạc Nam thì khác, hắn là MB, có rất nhiều cách xử lý hẳn.

Đúng rồi, hợp đồng bao nuôi của y có mang theo không?

Hình như trong máy tính bảng, y dốc sức sửa chữa điều khoản cả tối, trước đây được ba giao cho hợp đồng hàng chục tỷ y cũng không tận tâm xem xét như vậy!

Bách Diệm Quy hít thở sâu, mình đẹp trai nhiều tiền lại không có ham mê bất lương, chắc chắn đủ tiềm năng cạnh tranh vị trí bao nuôi Bạc Nam!

Bạc Nam theo bước ông chủ Ngô, sau khi được ông chủ Lý cho phép họ liền đứng bên cạnh quan sát.

Bao hàng đầu tiên mở ra là khối nguyên thạch cao bằng nửa người, Bạc Nam thầm gật đầu trong lòng, cảm thấy khối nguyên thạch này rất có triển vọng, nếu Bách Diệm Quy không lấy thì hẳn sẽ hốt, dù bên trong vết nứt chẳng chịt hẳn cũng không ngại, nguyên thạch này không cần cắt ra, cứ mang về đặt vào hồ nước trong nhà, đường tài lộc rộng mở!

Bách Diệm Quy nâng tay, ra hiệu cho chuyên viên giám định bên cạnh bắt đầu làm việc.

Không phải cứ đặt hàng thì phải mua hết. Đặt hàng chỉ là bước Bách gia đưa ra điều kiện với người bán, chẳng hạn chất lượng thể nào giá cả ra sao, bên bán tìm nguồn hàng phù hợp với yêu cầu, sau khi chuyển hàng về sẽ báo Bách gia tới xem rồi quyết định có mua hay không. Nguyên thạch này không nhất thiết là của người bán, người trong nghề gom hàng của nhau cũng là chuyện thường.

Gom hàng tức là thương nhân nhận vận chuyển hàng của người khác đem bán, việc này rất phổ biến trong nhiều ngành nghề, nhất là với những mặt hàng khan hiếm và mang tính độc nhất. Thông thường, mua bán thành công thì người gom hàng được hưởng hoa hồng, nếu không bán được thì trả hàng lại, không bàn đến tiền bạc, thường thì chẳng ai cuỗm hàng chạy mất, trừ phi người đó không muốn lăn lộn trong nghề này nữa.

Chuyên viên giám định cầm đèn pin soi kỹ, ánh đèn chiếu vào khiến nguyên thạch trông như một quả đào mật cỡ lớn, ánh sáng vàng xuyên qua lớp vỏ, nơi đèn pin chiếu tới tia sáng đã đi sâu vào hơn một tấc vẫn chưa bị đứt đoạn.

Giám định viên dùng đèn pin gõ vài cái lên bề mặt nguyên thạch, nghe được âm thanh như vàng ngọc va chạm, sau đó dùng tay cọ sát một chút, không thấy hạt sạn rơi lên tay mới vừa lòng gật đầu.

Ông chủ Ngô ánh mắt nóng rực: "Ánh sáng

này tuyệt đối là ngọc tốt! Đáng tiếc không mang màu sắc, nguyên thạch Muna lớn như vậy, ánh sáng soi được không tồi, bên trong ít nhất phải từ phỉ thúy nọa băng chủng trở lên! Trúng lớn rồi."

"Hàng tốt." Bạc Nam biết Bách gia có công ty đá quý, làm ngành này đương nhiên không chỉ tiêu thụ sản phẩm cao cấp, vòng tay nọa băng chủng rất thích hợp trở thành một trong những mặt hàng kinh doanh chủ yếu, hắn gật đầu nói: "Mười nguyên thạch ở Muna thì có chín khối mang màu sắc, dù là vô sắc cũng kiếm được một khoản, hình dạng nguyên thạch hoàn chỉnh, soi đèn không thấy vết nứt, kích cỡ lớn, chỉ cần bên trong không nút quá nhiều mọi thứ đều dễ thương lượng."

Thật ra theo suy đoán của hắn, đây ít nhất là băng chủng, biểu hiện của nguyên thạch rất tốt, Bách gia chưa từng sai lầm khi chọn hàng.

Khả năng là hoàng phỉ.

Giá cả không đáng nhắc tới, khoảng mười triệu tệ là cùng.

Bách Diệm Quy nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Bạc Nam và ông chủ Ngô, không biết vì cớ gì y luôn cảm thấy Bạc Nam rất thích khối nguyên thạch này. Giám định viên quay lại viết viết vẽ vẽ trên máy tính bảng một hồi, sau đó đưa Bách Diệm Quy: "Bách tổng, nguyên thạch này không tồi, tôi nghĩ giá khoảng.."

Hắn không nói thẳng ra, mà quay lưng về phía ông chủ Lưu đưa tay ra hiệu, Bách Diệm quy thấy vậy gật đầu, ý nói có thể, giám định viên liền triển khai miệng lưỡi tác chiến với ông chủ Lưu, thành công ép giá nguyên thạch còn ba triệu sáu trăm ngàn.

Số này thuận lợi phát tài, kinh doanh coi trọng con số may mắn, nói như đây là lẽ đương nhiên.

Bạc Nam hơi tiếc nuối xem xét mặt hàng khác, tiếp tục khối thứ hai, khối thứ ba..

Lô hàng này chất lượng không tồi, Bạc Nam nhờ có đôi mắt như tool hack nên nhìn ra được, nhưng giám định viên của Bách gia không ngốc, gặp hàng tốt sẽ không bỏ qua, gần như hốt hết hàng Bạc Nam tia trúng, chỉ mấy khối nguyên thạch không quá chắc chắn về chất lượng mới buông tha.

"Bách tổng, nên từ bỏ khối nguyên thạch Damakan kia thôi." Giám định viên giải thích: "Tuy có khả năng là phỉ thúy băng dương lục chủng, nhưng xem lớp vỏ thì hẳn là bên trong có vết nứt, rất có thể là nút toàn phần, ngọc nguyên vẹn không được bao nhiêu, tôi nghe nói hôm nay có người cắt ra băng dương lục cực phẩm, mua khối nguyên thạch này chẳng bằng liên lạc với người kia, thử thương lượng xem sao sẽ ổn hơn."

Khối nguyên thạch kia rất lớn, gần bằng mặt bàn tròn thường thấy trong các tiệm cơm, độ dày khoảng một mét hai, cộng thêm biểu hiện bên ngoài của nó, người bán ra giá ba mươi triệu.

Đây không phải vấn đề kích thước, mà quan trọng là màu sắc. Nguyên thạch càng lớn, xác suất cắt ra ngọc đều màu càng nhỏ, nguyên thạch lớn như này khả năng cao bên trong chỉ có một phần nhỏ đều màu - đó là phần giá trị nhất. Nói cách khác chỉ vì phần nhỏ đó mà tiêu tốn hết mấy chục triệu.

Phải chịu rủi ro về màu sắc, mức độ rạn nứt

và chủng loại phỉ thúy, lại thêm giá không rẻ, đổ không trúng thì đi tong tiền vốn, vì vậy giám định viên không đề cử Bách Diệm Quy mua.

Bách Diệm Quy không phải người trong nghề, tuy y thấy khối nguyên thạch này rất tốt, nhưng giám định viên là nhân viên lâu năm ở công ty, đương nhiên y tin tưởng người nọ, hôm nay y tới đây chủ yếu để ký giấy trả tiền. Y nhẹ gật đầu: "Ừm, chọn kỹ rồi hằng mua, nguyên thạch cực phẩm đem bán đấu giá."

Người bán cũng biết khối nguyên thạch này khó lòng bán ra, không nói thêm gì, tới đây xem nguyên thạch đều là người rành nghề, tiếp theo là khâu đóng gói thanh toán.

Bạc Nam thấy Bách Diệm Quy lộ ra biểu cảm hơi tiếc nuối, liền lấy điện thoại gửi tin nhắn cho y.

Bạc Nam: [ Hẹn tối nay nhé? ]

Bách Diệm Quy thấy tên người gửi, vô thức liếc về phía Bạc Nam: [ Được]

Sau đó y lập tức nhanh tay thu hồi tin nhắn, lạnh lùng cao quý trả lời lại: [ Được.]

Bách Diệm Quy thầm hít sâu một hơi, y đang

cân nhắc khách sạn năm sao nào có phòng view đẹp.

Nhanh quá không nhỉ?

Không, không hề nhanh, ăn người vào miệng trước mới là chân lý!

Bạc Nam khẽ cười, thu hồi cũng vô ích, hắn đã thấy hết rồi.

Người này - có chút đáng yêu.