Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 20: đổ thạch -3

Bụi đá vụn trên nguyên thạch được nước gột rửa, lộ ra màu ngọc bích xinh đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, trong thời tiết sương dày ngưng tụ thành giọt, nguyên thạch như được phủ bởi những giọt nước xanh ngọc.Ánh nắng chiếu xuống, khiến người ta có ảo giác phần ngọc lộ ra trên khối nguyên thạch trông như một hồ nước xanh trong, sâu thắm mà huyền bí.

Đoàn người vây quanh nhìn đến đỏ mắt.

Phỉ thúy màu lục xếp hạng đứng đầu, những màu khác cũng rất quý giá. Ngọc này màu chính dương lục, phía dưới là lớp tinh thể tựa lớp băng, giống như mặt hồ nước trong chứa đựng trong chiếc bát ngọc thạch, kèo này trúng lớn!

Đừng nói ba trăm ngàn, dù nâng giá thêm một số không cũng chẳng mua nổi.

Một khối nguyên thạch băng chủng vô sắc nhỏ bằng nắm tay đã mấy trăm ngàn, đây là băng chủng cực phẩm, thậm chí đã rất gần với phỉ thúy dạng pha lê, thông thường phỉ thúy chất lượng càng cao thì trông càng giống pha lê. Phần ngọc lộ ra màu chính dương lục, nhìn qua ít nhất cũng làm được ba chiếc vòng tay, cắt xuống phía dưới vẫn còn thịt ngọc, có thể thấy khối nguyên thạch này giá trị thế nào.

"Sao có thể là màu lục! Sao có thể! Tôi không tin!" Chủ tiệm nhào tới đẩy Tiểu Triệu đang đứng cạnh máy cắt, mắt trợn trừng nhìn nguyên thạch, chẳng biết từ lúc nào tròng mắt đã giăng đầy tơ máu.

Ông ta nhớ tới lúc trước mình nhất thời nóng đầu mua khối nguyên thạch kia về rồi nhìn nó thở ngắn than dài, không dám cắt ra, sau đó bán cho Bạc Nam với giá ba trăm ba mươi ngàn tệ, nghĩ lại hối hận xanh ruột.

Đây không phải chuyện thêm hay bớt một số không, mà phỉ thúy băng chủng cực phẩm màu lục là giấc mộng của vô số người, giờ đây giấc mộng đó cứ thế lướt qua ông ta, cảm giác này có lẽ chỉ những người dở khóc dở cười đang vây xem mới hiểu. Nhưng ít ra bọn họ chưa từng sở hữu nó, khối nguyên thạch kia đã từng là của ông!

Núi vàng núi bạc trước mặt, ông ta đi qua cửa núi cả trăm lần mà không bước vào!

May thay cắt ra không phải phỉ thúy pha lê, nếu không chủ tiệm sẽ tức ói máu. Chủng pha lê màu lục cũng là ước muốn của đời người, nhưng xác suất có được cực kỳ thấp, gần như bằng không, trên thị trường căn bản tìm không ra. Ngay cả tại vùng Miến Điện cũ - nơi sản sinh ra phỉ thúy, một vài năm không xuất hiện nguyên thạch chủng pha lê cũng là chuyện thường.

Tiểu Triệu bị đẩy sang một bên, đầu gối va mạnh vào máy cắt, cậu ta đau đến kêu ra tiếng nhưng không dám nói gì.

Bạc Nam thản nhiên đứng đó, không hề kích động hay kinh ngạc vui mừng, hẳn trông như người ngoài cuộc, như thể khối nguyên thạch kia không phải của hắn.

"Không sao chứ?" Bạc Nam hỏi.

Tiểu Triệu xoa đầu gối, lắc đầu: "Không sao, va đập không mạnh lắm."

Bạc Nam liếc mắt nhìn, tiếng động khi va vào máy cắt đá khiến lời Tiểu Triệu nói chẳng đáng tin.

"Số wei xin của cậu là gì?" Bạc Nam hỏi wei xin Tiểu Triệu, kết bạn xong liền chuyển mười ngàn tệ sang: "Nhận được rồi nhỉ, đã nói cắt một khối trả cậu mười ngàn, cắt tiếp được không? Còn hai khối Muna."

Tiểu Triệu hơi rụt rè e sợ, nhưng cuối cùng vẫn nhận lời, nhanh nhẹn nói: "Cảm ơn anh! Tôi có thể làm tiếp."

"Được, vậy cậu cắt, lần này cắt ở phần trên." Bạc Nam bước tới, đám đông tự động nhường đường, hắn thuận tay sờ qua nguyên thạch rồi lấy giấy lau tay, Tiểu Triệu lập tức tiến tới đặt nguyên thạch lên bàn.

Mọi người di chuyển đến cạnh bàn nhìn không rời mắt, có người hỏi: "Xin chào, cho hỏi cậu có bán lại khối nguyên thạch này không? Giá cả thoải mái thương lượng!"

Thậm chí có người gọi điện thoại, loáng thoáng nghe thấy lời rủ rê tới xem nguyên thạch mua hàng.

Mặt hàng cực phẩm như này dù ở đâu cũng hiểm, căn bản không thiếu người mua.

Bạc Nam cúi đầu ngậm điếu thuốc, ung dung châm lửa: "Mọi người nhìn ngắm thưởng thức thôi, tôi muốn để làm đồ sưu tâm."

Trong âm thanh chói tai phát ra từ máy cắt đá, khối nguyên thạch Muna không quá lớn cũng được cắt ra, Bạc Nam chưa kịp nhìn đã có người kinh ngạc hồ: "Màu lam! Mẹ nó chứ màu lam! Là lam hoa băng!"

"Mấy người còn ngắm chính dương lục làm gì! Mau qua xem lam hoa băng!"

Phỉ thúy màu lam cực kỳ quý hiếm, tỷ lệ xuất hiện thấp hơn nhiều so với phỉ thúy màu tím, vàng hay đỏ.

Lại là một khối băng chủng! Tuy không bằng khối phỉ thúy chính dương lục lúc nãy, nhưng màu xanh tựa bầu trời đó cũng khiến người ta thấy vui vẻ, trong vỏn vẹn hai mươi phút đã xuất hiện hai khối băng chủng cực phẩm!

"Thật đẹp.."

"Điều này sao có thể! Trên lớp vỏ mấy khối nguyên thạch đó không có dấu hiệu gì hết!"

"Nguyên thạch Muna tạo ra kỳ tích!"

"Ngắm xong cho xin vía đổ thạch.." có người không ngừng lẩm bẩm: "Tôi không hâm mộ ghen tị hận đâu!"

"Anh bạn nhỏ, cậu mua nguyên thạch này hết bao nhiêu?" Một ông lão hỏi Bạc Nam, hắn bình thản đáp: "Giá cũng ổn, bốn ngàn tệ."

Tiểu Triệu vẩy nước lên nguyên thạch, sắc

lam trong vắt khiến người ta liên tưởng tới bầu trời xanh trong, cậu thanh niên cẩn thận chạm lên nó: "Anh muốn cắt nữa không?"

"Tiếp tục đi." Bạc Nam trả lời.

Tiểu Triệu gật đầu, cắt tiếp khối thứ ba, vậy mà ra được phỉ thúy tử la lan, bởi vì mang màu tím mỹ lệ mà nó được đặt cái tên "yêu tử", giá trị không bằng hai loại ngọc vừa rồi, nhưng một chiếc vòng phỉ thúy tử la lan cũng ngốn hết hàng triệu tệ.

Ngay khoảnh khắc cắt ra "yêu tử", chủ tiệm không thể tin trợn mắt nhìn ba loại phỉ thúy, ông ta đi vài bước thì đột nhiên ngã xuống.

"Chú Lý? Chú Lý? Chú không sao chứ?" Tiểu Triệu vội chạy tới đỡ người, gọi xe cấp cứu và báo cho người nhà chủ tiệm, Bạc Nam không vội đi, sau khi bảo mọi người tự do xem ngọc thì tìm ghế ngồi, không lâu sau một bà thím gấp gáp xông vào tiệm, chưa hỏi chuyện gì đã véo cánh tay Tiểu Triệu rồi cho cậu một bạt tai, mở miệng mắng té tát.

"Mày gây chuyện gì! Mày xứng với Lý gia sao? Chú Lý trăm cay nghìn đằng nuôi mày lớn, ông ấy ngất xỉu mày cũng không biết đỡ lên giường! Nuôi mày thà nuôi chó còn hơn!"

Tiểu Triệu không phản kháng, mặc cho bà ta tay đấm chân đá, chỉ nói xin lỗi.

Bạc Nam khẽ nhướn mày, đứng lên định qua đó, nhưng bị ông lão vừa hỏi mua nguyên thạch cản lại: "Đừng xen vào, làm vậy Tiểu Triệu càng thê thảm."

"Hửm? Ý của ông là?" Bạc Nam hỏi.

Ông lão lắc đầu, không biết là thương xót hay bất lực: "Tôi nghe nói Tiểu Triệu lúc nhỏ được ông chủ Lý cứu ra từ trong mỏ khai thác, không tìm thấy người nhà, ông chủ Lý nuôi cậu ta lớn, nói ra thì bình thường ông chủ Lý là người rất biết cư xử, chẳng hiểu sao gặp Tiểu Triệu là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, có người nói đỡ cho cậu ấy, sau đó Tiểu Triệu lãnh một trận đòn."

"Tôi thấy Tiểu Triệu quá thành thật, đổi lại là tôi đã chạy từ lâu, thanh niên hai mươi tuổi có tay có chân, đi đâu cũng chẳng sợ chết đói."

Bạc Nam nghe tới đây, thấp giọng hỏi: "Hai mươi? Cậu ta không đi học?"

"Có, học hết cấp ba thì bị buộc phải nghỉ.. Tiểu Triệu thông minh lắm, nghe nói thi đại học không tồi, đáng tiếc giấy báo nhập học bị vợ lão Lý xé mất, không cho cậu ấy học tiếp."

"Cậu ta không tự nghĩ cách?"

"Nên tôi mới bảo cậu ấy quá thành thật." Ông lão nói: "Cậu đừng tham gia vào, người không muốn đứng dậy thì ai kéo cũng vô dụng."

Bạc Nam gật đầu, đang định mở miệng thì ông lão cất lời: "Haizz, cậu để lại khối nguyên thạch màu lục kia cho tôi đi! Tôi biết cậu muốn cất giữ, không sao, tôi tới nói chuyện với ba cậu, cậu không muốn cũng phải bán."

Bạc Nam đang gật đầu, gật được một nửa mới thấy sai sai, quay sang nhìn ông lão đang cười giảo hoạt: "Cậu là đứa thứ hai nhà họ Bạc à? Lúc nhỏ tôi từng bế cậu đấy! Ba cậu luôn mằng cậu không biết cố gắng, tôi thấy cậu rất biết cố gắng! Không nói nữa, ở đây tai vách mạch rừng, thằng nhóc cậu ra ngoài không mang vệ sĩ theo! Mau gọi vệ sĩ tới chuyển đồ đi trước, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối!"

Bạc Nam ngừng giây lát: ".. Giữa ban ngày cũng có cướp?"

"Không tới mức đó, mọi người đều cần giữ thể diện, nhưng chắc chắn sẽ bám riết cậu không tha."

Bạc Nam bỗng tê cả da đầu, vội gọi vệ sĩ tới lấy đồ.

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu tới đưa lão Lý và vợ ông ta đi, Tiểu Triệu một mình dọn dẹp tàn cuộc trong cửa tiệm, Bạc Nam đi tới vỗ vai cậu: "Số thẻ ngân hàng của cậu là gì? Wei Xin giới hạn mức chuyển khoản."

Tiểu Triệu im lặng giây lát: "Tôi không có thẻ ngân hàng, anh cứ chuyển vào tài khoản chú Lý."

".. Đó là tiền công của cậu." Bạc Nam kiên nhẫn nói: "Nếu cậu không cần gấp thì mai tôi chuyển sau."

"Được." Tiểu Triệu đáp: "Cảm ơn anh."

Bạc Nam đứng dựa vào quầy hàng: "Tôi ở đây đợi vệ sĩ tới, không ngại nếu tôi ngồi một lát chứ? Triệu ca, tôi thấy cậu nhỏ tuổi, đang đi học sao? Còn mấy ngày nữa là khai giảng nhỉ?"

Tiểu Triệu rõ ràng không có lòng phòng bị, hai ba câu đã bị Bạc Nam khai thác hết thông tin, không khác mấy so với lời ông lão kia nói, có điều cậu ta đỗ vào trường.. Đại học Thanh Hoa.

Trường đại học top 2 đó, nếu là con em nhà người khác thì dù bị phạt tiền cũng phải đốt pháo ăn mừng một phen.

"Cậu không muốn học tiếp à?"

Tiểu Triệu sững sờ: ".. Muốn chứ, nhưng chú Lý bảo cần người phụ giúp công việc."

"Cậu có thể tự mình đi học."

".. Tôi không có tiền."

Bạc Nam nhẹ mỉm cười, vừa lúc vệ sĩ trong nhà tới, hắn căn dặn vài câu, một vệ sĩ trong đó rời đi, hắn nói: "Thế này đi, tôi tài trợ cậu học tiếp, tốt nghiệp xong cậu làm việc cho nhà tôi năm năm, không được nhảy việc giữa chừng, ký hợp đồng lao động chính thức với năm loại bảo hiểm và một quỹ hỗ trợ nhà ở, thời gian làm tám tiếng/ngày, năm ngày/tuần. Tôi bảo vệ sĩ đi in hợp đồng rồi, gia đình tôi sẽ chi toàn bộ phí sinh hoạt, học phí và tiền cơ sở vật chất trong suốt quá trình học, cậu muốn cân nhắc chút không?"

"Về phần lão Lý cậu không cần bận tâm, cứ tập trung học."

Tiểu Triệu trầm mặc một hồi, Bạc Nam vỗ vai cậu: "Tự mình suy nghĩ một chút."

Cơ hội đưa đến trước mặt, xem cậu ta có biết nắm bắt hay không.

Bạc Nam không nói nữa, vệ sĩ quay lại đưa hợp đồng cho hắn, Bạc Nam nhìn qua rồi đặt trước mặt Tiểu Triệu, sau đó mang người rời đi.

Không còn ba khối nguyên thạch phỉ thúy, mọi người dần tản ra, nhưng họ vẫn tặc lưỡi cảm thán.

Bạc Nam đi được nửa đường, chợt nhớ ra lúc nãy có hẹn xem nguyên thạch với cửa tiệm phỉ thúy khác, hẳn không muốn mấy ngày sau phải đi tiếp một chuyến, hẳn là kiểu người thích giải quyết vấn đề trong một lần, hiểu đơn giản là - mang bản tính của chuột hamster.

Khi Bạc Nam theo bước ông chủ vào nhà kho mờ tối, bên trong có một người vừa nhìn thấy hắn liền sáng mắt.

Bách Diệm Quy cảm thấy mắt mình đã bị khóa trên người Bạc Nam, ngày đó sau khi về nhà, y định thử nhắn tin cho Bạc Nam nhưng không dám, chẳng ngờ hôm nay lại gặp được.

Đây nhất định là duyên phận ông trời sắp đặt!

Làm sao đây! Có cần qua chào hỏi hẳn không! Hôm nay y mặc vest đeo kính, khiến người ta cảm thấy không dễ ở chung! Phía sau còn có vệ sĩ! Lỡ dọa người ta chạy mất thì sao?

Đợi đã, Bạc Nam tới đây làm gì?

Hắn cũng mua nguyên thạch?

Bách Diệm Quy lòng đầy thắc mắc nhìn mấy khối nguyên thạch lớn bọc trong túi nhựa dày màu vàng, đó là những thứ được ông chủ vận chuyển từ Miến Điện về, hôm nay Bách gia tới lựa hàng, một khối nguyên thạch ít nhất gần chục triệu, Bạc Nam mua nổi sao?

Thảo nào hắn đi làm MB, người bình thường không cân nổi sở thích đốt tiền này.