Bạc Nam vừa nhìn là biết hai người kia ai thẳng ai thua.Nguyên thạch theo ký là loại nguyên thạch phỉ thúy được bán theo ký, đại loại như một trăm tệ một ký, hai trăm tệ hai ký, giá cao hơn chút cũng có. Nguyên thạch khai thác từ mỏ lên tới tay chủ mỏ rồi mua đi bán lại, đến tiệm này không biết đã qua bao lần sàng chọn.
Tại vùng mỏ ở Miến Điện cũ, sản lượng nguyên thạch nhiều nên chủ mỏ không sàng lọc hết, hoặc có những người đặt tiêu chuẩn cao chỉ để mắt đến các loại ngọc cực phẩm, nếu mua nguyên thạch theo ký ở đó thì có thể kiếm lời. Nhưng hàng đến tay chủ tiệm trong khu nội thành đã qua tay nhiều người, muốn đổ thạch ra ngọc tốt gần như không thể.
Tuy nói đổ được ngọc quý khó như lên trời, nhưng phần lớn nguyên thạch tốt đều có dấu hiệu nhận biết trên lớp vỏ.
Nếu một người mua nguyên thạch không hề có dấu hiệu gì với giá ba trăm tệ, lúc cắt ra là phỉ thúy băng chủng, vậy phần mộ tổ tiên
nhà đó tỏa khói xanh rồi.
Vận may tầm này không mua vé số thì thôi, chơi đổ thạch làm gì! Lãng phí của giời.
Nguyên thạch chất lượng tốt đều được định giá trước, người bán căn cứ vào kích cỡ và biểu hiện bên ngoài của chúng để định giá bán, có khi một khối nguyên thạch lớn bằng bàn tay chưa tới một ký trị giá mấy trăm ngàn, thậm chí mấy triệu tệ.
Người sành chơi đổ thạch đã cân nhắc tính toán, nguyên thạch trị giá bao nhiêu sẽ cho ra chất ngọc thế nào, chẳng ai ngốc đi mua toàn bộ nguyên thạch rồi đánh cược dựa vào vận may mơ hồ.
Trong tiệm phân chia thành các gian hàng: Khu nguyên thạch theo ký, khu nguyên thạch đã loại bỏ lớp vỏ và khu bán ngọc thô, mùi hương ở đây không mấy dễ chịu, cảm giác như mùi ẩm thấp tích tụ lâu ngày. Chủ tiệm thấy Bạc Nam vào cửa liền mất hứng, vẫy tay gọi nhân viên tiếp đón Bạc Nam.
Người trẻ tuổi bây giờ không có tiền lại thích kiếm chuyện, như người vừa mới tới tiệm kia, quậy tới mức người lớn trong nhà tới ồn ào đòi trả hàng, ông ta chưa kịp mở cửa đã bị làm ầm ĩ một trận, đúng là xui tận mạng.
Nhìn thấy Bạc Nam khoảng trên dưới hai mươi tuổi, ông ta cũng lười tiếp chuyện, hận không thể treo biển ngay trước cửa đề "học sinh sinh viên không được phép vào".
Nhân viên tiếp đón là một thanh niên hàm hậu, nhìn qua không quá hai mươi, cậu ta nhiệt tình hỏi Bạc Nam: "Xin chào, xin hỏi anh muốn mua gì? Đây là lần đầu đổ thạch sao? Có cần tôi giới thiệu chút không? Hay anh tự xem?"
"Để tôi tự xem là được." Bạc Nam nhìn lướt qua cậu thanh niên, ngoại trừ người quen cũ, lâu lắm rồi hắn mới gặp một người có khí tràng hiện rõ như vậy.
Khí tràng màu trắng xám ngưng tụ quanh thân, có hơi kỳ lạ.
Màu xám không phải điềm lành, trong phong thủy nó đại biểu cho sự tối tăm u ám, xuất hiện trên thân thể là điềm báo sắp gặp kiếp nạn lớn.
"Được, tôi là Tiểu Triệu! Anh cần gì cứ gọi tôi!" Người này nói xong liền đi bận việc của mình.
Bạc Nam chọn nguyên thạch, khóe mắt liếc thấy Tiểu Triệu nhanh nhẹn khiêng thùng hàng từ ngoài vào, một thùng ít nhất bốn năm chục cân, cậu ta chuyển hàng hơi vất vả, nhưng vẫn nhanh chóng đặt xuống rồi ra ngoài khiêng thùng thứ hai.
Khuôn mặt và bàn tay cậu ta có sự khác biệt lớn, nếu chỉ nhìn bàn tay sẽ khiến người ta lầm tưởng đây là tay một người đàn ông trung niên bốn năm chục tuổi, đốt ngón tay thô to, trên tay phủ đầy vết chai xước, Bạc Nam nhìn kỹ mới thấy ngón cái của cậu ta trụi lủi không hề có móng.
Bạc Nam dạo một vòng trong tiệm, lựa được hai khối nguyên thạch khí tràng khá đậm nhưng không đắt, vận may hôm nay không tồi. Thực ra còn mặt hàng khác có khí tràng tương tự, nhưng đó là bảo vật trấn tiệm của người ta, giá 300.000 tệ, Bạc Nam muốn tiết kiệm bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao mục đích của hắn không phải đổ thạch, hữu dụng là được.
Hai khối nguyên thạch mỗi khối 3.000, nặng khoảng ba bốn ký, vỏ ngoài màu vàng nhạt, hần là xuất xứ từ Muna.
Trong ngành công nghiệp ngọc phỉ thúy có câu: Nguyên thạch Muna tạo ra kỳ tích. Thông thường, lớp sương bao bọc thịt ngọc rất dày, đặt dưới đèn soi cũng không nhìn ra dấu vết, nhưng điểm đặc biệt của Muna là sự biến đổi từ bên trong, quá trình hình thành ngọc phỉ thúy là sự biến hóa từ trong ra ngoài, câu nói trên mang hàm ý: Lớp vỏ nguyên thạch Muna trông rất bình thường, nhưng cắt ra bên trong thường là phỉ thúy thượng hạng, như thể kỳ tích.
"Triệu ca, phiền cậu sang bên này một chút." Bạc Nam chỉ vào hai khối nguyên thạch: "Tôi muốn lấy chúng, thỏa thuận giá cả được không?"
Thông thường, không phải nguyên thạch bán theo ký thì đều có thể trả giá.
Tiểu Triệu đang định tới chỗ Bạc Nam thì chủ tiệm nghe tiếng nhìn qua, lập tức phủ định: "4.000 tệ không đắt, miễn trả giá."
"4.000?" Bạc Nam hỏi: "Giá niêm yết là 3.000 mà?"
"Niêm yết sai rồi." Chủ tiệm ghét bỏ ra mặt: "Chàng trai này, tôi thấy cậu tuổi còn trẻ, ở đây hàng đã bán không được trả lại, cậu nghĩ kỹ rồi hẵng mua, đừng lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ, nếu mua xong người nhà cậu tới ầm ĩ thì xui xẻo lắm."
Tiểu Triệu chần chừ giây lát: "Nếu anh thực lòng muốn mua, tôi sẽ thuyết phục ông chủ."
"Được. cảm ơn câu." Bac Nam nói: "Vậy tôi xem hàng tiếp."
"Vâng."
Tiểu Triệu qua chỗ ông chủ, Bạc Nam tiếp tục xem nguyên thạch, tìm coi có sót cá lọt lưới không, chẳng mấy chốc đã nghe chủ tiệm mắng chửi: "Con mẹ nó cậu ghê gớm nhỉ? Định làm phản à! Lẽ ra lúc ấy tôi không nên đưa cậu đi, để cậu đào mỏ khai thác đến chết luôn! Suốt ngày rước xui xẻo về cho tôi!"
Bạc Nam theo tiếng nhìn sang thì thấy chủ tiệm đá Tiểu Triệu, có vẻ không hề nhẹ, Tiểu Triệu bị đá loạng choạng hai bước nhưng vẫn cẩn thận dè dặt khuyên: "Chú Lý, tôi thấy hẳn là người có tiền, cha mẹ không tới ồn ào đâu.. đuổi khách đi thì không hay lắm?"
"Liên quan quái gì đến cậu!" Chủ tiệm quát lớn, cầm giẻ lau trên bàn ném vào mặt cậu: "Cút đi làm việc! Hàng này không bán! Giá mấy ngàn tệ bán được bao nhiêu, cút!"
Bạc Nam mi mày khẽ động, nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn. Nếu có người quen ở đây thì sẽ nhìn ra tên này đang không vui.
Hắn bước tới chỉ vào khối nguyên thạch trấn tiệm nói: "Tôi lấy hai khối Muna kia, thêm khối này nữa, trông có vẻ không tồi."
Chủ tiệm ngây người, sau đó cười đáp: "Cái đó 660.000 tệ, chốt giá miễn bàn, cậu mua nổi à? Đừng nói 660.000, tôi giảm nửa giá cho cậu còn 330.000, cậu muốn mua tôi lập tức bán, tuyệt không hối hận."
Người đứng gần đó không khỏi thốt lên: "Ôi, ông chủ làm vậy lỗ nặng đó!"
Có người nhỏ giọng nói: "Chắc ông chủ tức giận nên mới nói thế, chứ không bán đâu? Lần trước người kia ra giá 500.000 lão Lý còn không chịu."
Chủ tiệm quay sang nói: "Tôi đã nói thì sẽ giữ lời! Cậu ta trả tiền tôi lập tức bán!"
Bạc Nam lấy ví ra, từ trong một loạt thẻ xa hoa rút ra tấm thẻ phụ của anh trai: "Được, tất cả 338.000 tệ, quẹt thẻ được chứ?"
Tuy Bạc gia không phải kiểu giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng không tính là túng thiếu, chưa tới mức sở hữu hàng đồng trang viên hay núi đồi tư nhân với thành lũy bao quanh, nhưng cũng thuộc tầng lớp gia tài trăm tỷ. Hiện tại Bạc Nam đang giữ tiền riêng của ông chủ Bạc gia, mua đồ hết hơn một tỷ có lẽ không dễ, nhưng dưới một tỷ thì cứ việc thả phanh.
Bạc Nam chưa tới hai lăm tuổi nên tài sản riêng bị đóng băng, là một tên nghèo, nhưng mấy khối nguyên thạch này vẫn không bằng một chiếc đồng hồ của hắn.
Nghèo là so với anh hẳn thôi, tiền tiêu vặt trong tay hắn hơn hai mươi triệu, số tiền nhiều người phấn đấu cả đời cũng không được, về phần tại sao lại quẹt thẻ của Bạc Nghi Chân.. của anh trai cũng là của hắn, không cần quá để ý.
Chủ tiệm nhìn thẻ trên tay Bạc Nam, lại xăm soi người hẳn một lượt, sắc mặt dần đỏ lên, dáng vẻ không phục lấy máy quẹt thẻ từ dưới quầy hàng: "Được, cậu quẹt đi! Nhưng tôi nói trước, đó là đá thô Moxisa, nếu đổ thạch không trúng, chúng tôi không chịu trách nhiệm!"
Gặp phải nguyên thạch Moxisa thì hoặc là kiếm lời to hoặc là lỗ sấp mặt, lớp vỏ ngoài màu đen, đặt dưới ánh đèn lại nhìn ra màu lục, khi cắt ra hoặc là phỉ thúy sắc thái mỹ lệ, hoặc là công cốc chẳng được gì, chưa kể đến vấn đề chủng loại phỉ thúy, xác suất lỗ sấp mặt khá cao.
Ông ta không tin người trẻ tuổi này nhiều tiền như thế! Mua hai khối nguyên thạch 6.000 tệ còn đòi mặc cả, lấy đâu ra ba trăm mấy chục ngàn?
Lúc đó ông ta bị quỷ ám mới mua nó, tốn 350.000 tệ, đem về lại không dám cắt, nguyên thạch tuy tốt, nhưng theo kinh nghiệm của ông ta thì khối nguyên thạch này toang rồi, chẳng bằng để nguyên vậy, đặt trong tiệm đợi người có duyên tới.
Bạc Nam quen tay làm một chuỗi thao tác quẹt thẻ, trong giây lát máy quẹt thẻ cho ra hóa đơn, hẳn ký tên xong giao dịch thành công. Sắc mặt chủ tiệm thoắt cái biến đổi, lòng mề đau nhói, này khác nào rút máu của mình! Ông ta tốn 350.000 tệ mua đó!
Có điều khối nguyên thạch này đã định trước là đổ không trúng, xem như ông ta thu hồi vốn!
"Có thể cắt nguyên thạch trong tiệm luôn không?" Bạc Nam thản nhiên bồi thêm một câu: "Tôi cảm thấy mình và Triệu ca rất có duyên, để cậu ấy giúp tôi cắt được chứ?"
Chủ tiệm cắn răng, nhấn mạnh lần nữa: "Nếu đổ không trúng tôi không chịu trách nhiệm!"
"Ông chủ yên tâm, tôi là người hiểu lý lẽ." Bạc Nam đáp.
Chủ tiệm nói: "Tiểu Triệu không được, cậu ta chưa học nghề xong, để người có kinh nghiệm trong tiệm làm cho cậu!"
"Không, Triệu ca làm đi, tôi sợ tay người khác đen, chính tay cậu ấy cắt mới được."
Chủ tiệm quét ánh nhìn uy hϊếp về phía Tiểu Triệu, Tiểu Triệu vội phất tay: "Tôi không làm được.."
Tay Bạc Nam gõ lên mặt bàn: "Cứ cắt một khối nguyên thạch tôi trả Triệu ca 10.000 tệ, Triệu ca thấy sao?"
Một khối 10.000, ba khối là 30.000, Tiểu Triệu rõ ràng hơi do dự, nhìn về phía chủ tiệm, ông ta trợn trắng mắt nói đồng ý, lúc này Tiểu Triệu mới gật đầu: "Được thưa ông chủ, cắt bây giờ luôn à?"
"Cắt ngay bây giờ."
Tiểu Triệu nhanh tay chuyển ba khối nguyên thạch ra ngoài, bọn họ mua bán dưới sự chứng kiến của mọi người, trong đó không ít người hứng thú với khối nguyên thạch trấn tiệm này, vì ngại giá cao nên không dám hốt, hôm nay có người mua muốn cắt ra tại chỗ thu hút nhiều người vây xem.
Thậm chí vài người còn gọi điện thoại rủ bạn bè tới góp vui.
Tiểu Triệu hỏi: "Anh muốn cắt khối nào trước?"
Bạc Nam chỉ vào khối nguyên thạch trấn tiệm: "Nó trước đi."
"Được!" Tiểu Triệu nhấc khối nguyên thạch lên xem xét, lại hỏi: "Cắt thế nào?"
"Bắt đầu từ giữa."
Người vây xem không nhịn được nói: "Hầy, cậu ấy thật hào phóng!"
Một người khác nói: "Không nên cắt từ giữa nhỉ? Cắt phía trên trước xem sao đã! Nếu phần trên cắt ra có dấu hiệu tốt thì bán lại được, một đao bổ vào giữa lỡ như đổ không trúng thì công cốc luôn! Cẩn thận vẫn hơn."
"Không cần, tay Triệu ca hên lắm." Bạc Nam cười với mọi người, Tiểu Triệu xem xét nguyên thạch một lát liền đặt lên máy cắt đá, nhìn động tác không hề giống người mới học nghề.
Tiếng ồn từ máy cắt nguyên thạch vang lên, bụi đá thô bắn tung tóe, Tiểu Triệu cúi người quan sát một chốc, lập tức lộ vẻ vui mừng nhưng không nói gì.
Người giàu kinh nghiệm có thể đoán được chất lượng phỉ thúy thông qua quan sát bột đá thô và độ vẩn đυ.c của nó khi cắt nguyên thạch.
Nguyên thạch không lớn, mười lăm phút là cắt xong, Tiểu Triệu như nâng vật báu lấy nguyên thạch ra, cầm xà beng nhỏ chọc vào kẽ hở của vết cắt, tiếng búa đập vang dội, nguyên thạch cũng chia thành hai nửa.
Cậu thanh niên vấy ít nước lên, lấy khăn lau sơ qua, sau đó lộ vẻ tươi cười.
Đám đông ồn ào nhốn nháo, người tặc lưỡi kẻ vỗ đùi.
"Là màu lục! Không có màu đen, đổ trúng!"
"Trúng rồi! Con mẹ nó trúng lớn! Phỉ thúy băng chủng hàng thật giá thật! Có mắt nhìn!"
"Chói mù mắt chó cậu đi! Nhìn kiểu gì cũng là băng chủng cực phẩm!"
"A a a! Biết vậy tôi đã mua rồi!"