Bách Diệm Quy nhận ra Bạc Nam đang nhìn mình, lập tức thu lại đường nhìn, dồn công lực diễn nét cao sang quý phái.Phong thái rất quan trọng, y phải duy trì, người bình thường đều không thích mấy tên ngốc si tình!
Bạc Nam mỉm cười như có như không nhìn y, thỏa mãn nhìn tai Bách Diệm Quy dần đỏ lên.
Bách Diệm Quy cố gắng phớt lờ ánh mắt trên người mình, nghiêm mặt cầm bút chuẩn bị ký tên trả tiền, bỗng nghe "tách" một tiếng, y theo bản năng nhìn sang liền thấy Bạc Nam bỏ điện thoại xuống, ẩn ý sâu xa liếc qua y, sau đó cất bước đi mất.
Người này sao có thể tùy tiện chụp hình người khác!
Bỏ đi bỏ đi, hắn muốn chụp thì chụp, chẳng việc gì phải sợ.
Đừng nói hiện tại y đang mặc đồ ra dáng
con người, dù y không mặc gì, hắn muốn chụp thì.. cũng có thể, nhưng điều kiện làm cameraman cũng không đơn giản, không phải cứ muốn là được.
Ít nhất phải kết hôn trước đã?
Bạc Nam chẳng ngờ Bách Diệm Quy đã nghĩ tới ảnh chụp người lớn sau khi kết hôn, âm thầm nhớ kỹ mấy khối nguyên thạch mình nhìn trúng rồi cùng ông chủ Ngô xem hàng, nói sao nhỉ, quả thực hàng so với hàng kém quá xa, không phải hàng của ai cũng có vài món cực phẩm, Bạc Nam qua loa chọn hai khối tạm chấp nhận được coi như xong.
Chẳng ngờ hẳn vừa ra cửa liền thấy Bách Diệm Quy đang đứng gần đó. Bên cạnh y không có ai, những người khác đều vô cùng đáng thương dạt hết vào góc tường, nhìn thấy hắn thì mừng rỡ nhướn mày, nếu phải hình dung thì giống Husky bị xích ở ven đường đứng chờ bỗng nhìn thấy chủ nhân, đuôi ngoáy tít sắp thành cánh quạt trực thăng.
Đệt, hơi quá trớn rồi.
Bạc Nam chợt muốn châm điếu thuốc, tiếp đó vỗ vai Bách Diệm Quy của kiếp trước nói lời xin lỗi.
Tự dâng đến cửa tới mức này, không thể trách hắn, thật đó.
Bạc Nam đau buồn nghĩ: Tôi xem cậu như anh em, cậu lại muốn đè tôi, đừng trách người anh em tôi đây không phúc hậu.
Có lẽ Bách Diệm Quy tự thấy mình thể hiện quá lộ liễu, lập tức giả vờ cúi đầu nhìn cửa hàng bên cạnh, hồn nhiên không biết một thân âu phục giày da đứng ở sạp hàng bên đường có bao nhiêu lạc lõng, hai vai co lại, sống lưng thẳng tắp, như thể sợ bị người khác phát hiện.
Bạc Nam khẽ mỉm cười, bước tới chỗ y: "Bách Diệm Quy, đang đợi ai à?"
".. Xem đồ chút thôi." Bách Diệm Quy bị nhan sắc của Bạc Nam tấn công ở khoảng cách gần, hiệu quả bạo kích bắt đầu phát huy, ngơ ngẩn một hồi y mới thấy tai nóng lên: "Vừa nãy nhìn thấy anh, anh đến mua nguyên thạch sao?"
Bách Diệm Quy nói xong liền hối hận, hỏi gì thiểu năng thế! Lỡ người ta tới thăm người thân hay chỉ xem hàng, nói vậy khác nào ngầm mỉa mai người ta nghèo? Không chấp nhận được! Y vội sửa miệng: "Không phải.. Ý tôi là.."
Bạc Nam mỉm cười ngắt lời y: "Vừa hay tới mua."
Bách Diệm Quy thở phào: "Vậy.. dù gì cũng gặp rồi, tôi biết một quán ăn rất ngon, đúng lúc đã đặt bàn, anh muốn đi cùng không?"
"Được thôi." Bạc Nam nhận lời, hẳn xem sắc trời: "Còn sớm, hay là đi dạo một lát?"
Giờ mới hơn ba giờ chiều, đúng là hơi đói, nhưng ăn tối thì quá sớm. Bách Diệm Quy theo tầm mắt Bạc Nam nhìn sắc trời, hận không thể tự cho mình một bạt tai, bao năm xã giao của y vứt cho chó ăn rồi!
"Quả thực hơi sớm, vừa hay tôi cần mua vài thứ." Bách Diệm Quy ngượng ngùng nói.
"Đi thôi." Bạc Nam nhếch môi, hằn dẫn Bách Diệm Quy dạo một vòng, bàn về chợ đồ cổ thì mười Bách Diệm Quy cũng không bằng Bạc Nam, Bạc Nam dẫn y đi khắp nơi, chẳng mấy chốc hai người dừng chân trước một cửa tiệm.
Hai người một tây trang giày da một áo khoác quần jeans, nhìn kiểu gì cũng thấy nổi bật, tuy không rõ vì sao họ lại đi cùng nhau, nhưng liếc mắt là thấy toàn thân họ đều viết dòng chữ "kẻ ngốc lắm tiền mau tới đây".
Bạc Nam chỉ vào một đôi hạch đào hỏi: "Ông chủ, đầu sư tử Bàn Long này bán thế nào?"
Ông chủ vốn nghĩ sắp hốt được khoản lời, nghe xong héo cả người, không có chút kiến thức trong nghề thì không thể gọi tên chuẩn như thế. Người chơi bình thường biết đến tên gọi đầu sư tử đã không tồi: "Cặp này đúng không.. chắc giá hai ngàn."
Bách Diệm Quy định lấy tiền trả, liền nghe Bạc Nam nói: "Một trăm."
"Mỗi cái một trăm? Chàng trai này cậu đừng
đùa tôi, giá đó tôi không nhận nổi." Ông chủ càng khó chịu hơn, người này mở miệng trảm tới giá vốn, chắc chắn là người rành nghề, nhưng ông vẫn muốn nâng giá thêm, biết đâu thành công? Cậu xem hình dáng này, độ nhẵn này! Tôi dùng máy móc làm ra đấy, tiền điện không chỉ một trăm tệ đâu? "
Bạc Nam lắc đầu:" Một trăm cả cặp, không phải một cái, tôi chúc ông chủ mở hàng may mắn, hôm nay thuận lợi suôn sẻ, mua may bán đắt. "
Câu nói" một trăm cả cặp cậu leo lên đầu tôi ngồi luôn đi "của ông chủ bị nghẹn trong cổ họng, sao người này biết mình chưa khai trương?
Làm kinh doanh đều mê tín, nào là hai ba tháng chạp tiền Táo quân, mùng năm đón Thần Tài, mở cửa đóng cửa xem giờ lành.. Đơn hàng đầu tiên khai trương phải thật sảng khoái, thuận thuận lợi lợi, lần buôn bán sau sẽ suôn sẻ. Lại nói, có câu giơ tay không đánh người mặt cười, người ta chúc tới tận cửa, dù mua bán không thành cũng không thể mắng người! Hòa khí sinh tài!
Một trăm một đôi cũng được.. Dù sao đây là một trong số các mặt hàng lão Nghiêm trở về đưa cho ông, tính tiền vốn khoảng mười
tệ đi.
Ông chủ che ngực cắn răng nói:" Được! Mở hàng lấy may! Bán cậu một trăm tệ! "
Bạc Nam lấy ví tiền trong túi ra, móc tờ một trăm tệ đưa ông chủ:" Chúc ngài hôm nay làm ăn may mắn.
Bách Diệm Quy đứng cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm, gì đây, đồ giá hai ngàn có thể trả còn một trăm? Y không phải tấm chiếu chưa trải sự đời, mặc cả tất nhiên là được, y cho rằng hai ngàn trả xuống năm trăm là rất nhiều rồi, vạn lần không ngờ Bạc Nam mặc cả xuống một trăm.
Đúng chuẩn bỏ bớt một số không rồi giảm một nửa.
" Cầm lấy đi. "Bạc Nam nhận hạch đào, quay người đưa cho Bách Diệm Quy. Bách Diệm Quy chẳng còn tâm trí ngắm nhìn bất cứ thứ gì, chỉ khi nhìn đôi hạch đào mới có chút chấn động.
Hắn thoáng ngẫm nghĩ mới nhớ ra Bạch Diệm Quy từng nói ông nội y thích món đồ này, cặp hạch đào kia không phải cực phẩm nhưng cũng thuộc hàng hiếm, quan trọng nhất là niên đại đã lâu, hẳn là từng có không ít chủ nhân, người chơi hạch đào hoặc là có tiền hoặc có thời gian, khí tràng ngưng tụ không tồi, tiếp xúc thường xuyên giúp điều dưỡng sức khỏe.
" Cho tôi sao? "Bách Diệm Quy nhận túi đồ xong mới phản ứng lại:" Cảm ơn, ông nội tôi rất thích cái này.. Hay tôi chuyển tiền qua cho anh?"
Y không thiếu một trăm tệ, nhận quà mua bằng tiền bán thân của người ta y thấy bứt rứt lắm.
" Không cần đâu? "Bạc Nam đáp: Cậu mời tôi bữa cơm chẳng phải được rồi à?"
"Ừm ừm đúng! "Bách Diệm Quy sơ ý nói năng lắp bắp, thấy Bạc Nam không để ý mới thở phào.
Hai người đi thêm một đoạn, hôm nay là ngày đẹp trời, không nóng không lạnh, gió mát nhẹ thổi, thời tiết khiến người khoan khoái. Theo gió thổi tới, Bạc Nam bỗng ngửi thấy mùi hương của đường hoa quế, nhìn về phía phát ra hương thơm mới biết, hóa ra gần đấy có hàng bán hạt dẻ rang đường.
Bách Diệm Quy cũng chú ý tới, ý nói một tiếng" đợi chút ", rồi chạy như bay sang đó, Bạc Nam chưa kịp nói gì, y khoa tay với người bán một hồi, không lâu sau ôm về một túi hạt dẻ lớn.
".. Cái kia, không biết khẩu vị anh thế nào nên mua mỗi loại một ít. "Bách Diệm Quy ôm trong lòng hạt dẻ nóng hổi khiến mặt y bị hun hơi nóng lên:" Có loại rang đường, hấp và nướng, anh muốn thử cái nào trước?
Bạc Nam tiện tay lấy một bịch từ trong lòng y:" Loại nào cũng được. "
".. Ừm. "Bách Diệm Quy cụp mắt, không biết nên vui hay thất vọng.
Bịch mà Bạc Nam cầm là hạt dẻ hấp, phần vỏ được tách sẵn, bóc nhẹ là lộ ra nhân hạt dẻ hoàn chỉnh. Hắn ăn một hạt, hạt dẻ hấp không đậm vị ngọt như rang đường, mềm dẻo thơm ngon, lại thêm vị thơm ngọt tự nhiên của hạt dẻ, hắn ăn vô cùng vui vẻ.
Hắn chợt dừng bước, Bách Diệm Quy cũng ngừng theo, Bạc Nam vươn tay vào lòng Bách Diệm Quy, tiếng bịch giấy ma sát sột soạt khi lấy hạt dẻ đánh sâu vào cảm quan của y, tuy biết Bạc Nam chỉ đang mò hạt dẻ, đυ.ng chạm với y cũng là vô ý, nhưng y luôn cảm giác hắn muốn tiếp xúc gần gũi với mình, đúng là thiếu nghị lực mà.
Bạc Nam lấy một hạt từ trong lòng y, bóc ra ăn thử, hồi lâu mới nói:" Hạt dẻ hấp rất ngon, cậu thử không?"
" Ờm.. "Bách Diệm Quy thấp giọng đáp lại như tiếng muỗi kêu, vươn tay định cầm, đột nhiên bị Bạc Nam nằm chặt tay.
Bạc Nam kiên nhẫn cầm tay y đặt vào bịch giấy trong lòng mình, thậm chí lấy ra hai hạt dẻ nhét vào lòng bàn tay y, cười như không cười nói:" Đây mới là hạt dẻ hấp. "
Mặt Bách Diệm Quy đỏ bừng, xoắn cả lưỡi.
Hắn đang trêu ghẹo mình!
Sao hắn có thể thành thạo như thế!
Có sao nói vậy, thật ra Bách Diệm Quy không để ý việc Bạc Nam từng làm chim hoàng yến cho phú ông, hoặc thậm chí từng ở bên phú bà, trước đó hắn có bao nhiêu người không quan trọng, nhưng sau này chỉ có mình y là được.
Người ta dâng cơ hội tới trước mặt, y không nắm lấy thì không phải người!
Bách Diệm Quy lập tức nói:" Bạc Nam, tối nay cùng đi uống rượu không? "
" Không phải đã nói đi ăn cơm sao?"
Bách Diệm Quy kìm chế cảm xúc trong lòng, thầm nghĩ mình tuyệt đối không được lo sợ, gương mặt bày ra biểu cảm của người sành sỏi:" Có thể vừa ăn cơm vừa uống rượu. "
Bữa tối nhất định phải có rượu vang, bít tết, hoa hồng, mời thêm người chơi đàn violon nữa!
Còn có.. hôm nay đặt khách sạn năm sao nào? Không biết Bạc Nam có thích cửa sổ sát đất không?
Nhưng đáng tiếc, mộng tưởng tốt đẹp, hiện thực tàn khốc, hai người vừa tới bãi đậu xe chuẩn bị đi ăn, Bạc Nam và Bách Diệm Quy không hẹn mà cùng nhận được tin nhắn: [ Ngày mai Tiền gia làm đám tang, con mau về nhà có chuyện cần bàn.]
Hai người nhìn nhau, đều nhận ra sự tiếc nuối hàm chứa trong mắt người kia.
" Tôi.. "Bách Diệm Quy mở lời:" Ngại quá, tôi bận chút chuyện, chúng ta hẹn lần sau? "
" Vừa khéo, tôi cũng có việc. "Bạc Nam cười híp mắt nói:" Hẹn lần sau vậy, không thể thất
hứa nha.
" Chắc chắn. "Bách Diệm Quy gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, rút từ trong túi ra một tờ hóa đơn đưa Bạc Nam:" Vốn định lúc ăn cơm sẽ đưa anh.. tặng anh món quà, hôm nay tôi nhận quà của anh rồi, anh cũng nên nhận.. đúng không? "
Bạc Nam nhận xong Bách Diệm Quy mới lên xe rời đi.
Bạc Nam tìm đến xe của mình, mở cửa lên xe mới nhìn kỹ tờ giấy trong tay, hắn vuốt phẳng nó, quả nhiên là đơn giao hàng của" nguyên thạch phỉ thúy lão Trình". Hắn khẽ cười, móc một tờ khác trong túi ra cất cả hai vào ví tiền, tờ này của hắn vốn định đưa cho Bách Diệm Quy.
Thấy y mới tiếp quản công ty nên muốn giúp y kiếm thêm ít công lao.
Xem ra tạm thời không dùng tới.