Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 15: tử vong 2 mạng

Hắn nhìn sang đây rồi!Bách Diệm Quy cứng đờ người mắt đối mắt với người kia, thậm chí ngượng ngùng tới mức muốn đưa tay lên bứt lông đầu - không được, phải nhịn xuống! Nếu ngứa tay giật tóc thật thì có nước lấy rổ che mặt mới dám ra đường!

Có lẽ do thời gian trôi qua quá lâu, người ngoài cũng không biết rõ - người cao quý xuất chúng được gia tộc chỉ định là người thừa kế duy nhất, lại có bộ lông đầu rất dễ biến thành tổ quạ. Mỗi buổi sáng, nhà tạo mẫu tóc đều tốn vô số keo xịt tóc, vừa sấy vừa vuốt lông vào nếp cho y. Tóm lại, chỉ cần thò móng heo lên đầu, hình tượng của y sẽ sụp đổ!

Bách Diệm Quy không ngừng lặp lại câu này trong lòng: Y nên trực tiếp vào vấn đề luôn hay kết bạn Wechat trước?

Lỡ người ta nghĩ y là kẻ theo đuổi không xu dính túi nên từ chối, vậy phải làm sao? Y thường thấy trên mạng cái gì mà khổ sở theo đuổi nữ thần mấy năm, ngay cả Wechat cũng không xin được, cuối cùng kết bạn Wechat với nữ thần, nhằn một câu "được người quen giới thiệu", câu đầu tiên nữ thần rep lại là: Khai vị hai trăm, món chính năm trăm, bao đêm tám trăm.

Bình tĩnh nào Bách Diệm Quy! Mày có thể! Vừa nhìn đã biết mày là phú nhị đại, lúc trước người kia còn là chim hoàng yến của Giang Liên, giờ đã lưu lạc đến mức tới quán bar làm MB, nhất định rất khó khăn, ít nhất người ta sẽ cho mày một cơ hội!

Bạc Nam hơi buồn cười nhìn Bách Diệm Quy, có lẽ trong mắt Bách Diệm Quy hắn là một người xa lạ mới gặp mặt được hai lần, nhưng với hắn mà nói, bọn họ đã quen biết nhau rất lâu.

Bách Diệm Quy trước mắt rõ ràng chưa có vẻ trưởng thành ác liệt, bình tĩnh ung dung như hai mươi năm sau. Tuy có vài phần bản lĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ.

Y đang căng thẳng, y căng thẳng cái gì? Có gì đáng để căng thẳng?

Bạc Nam nhẹ mỉm cười, búng búng tàn thuốc, những đốm lửa nhỏ thuận theo ngón tay hắn lác đác rơi xuống, rơi đến giữa chừng thì dập tắt, trong hẻm nhỏ u tối lại càng thu hút ánh nhìn người khác.

Bách Diệm Quy vô thức nhìn theo mấy đốm lửa nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị ánh mắt của Bạc Nam hấp dẫn sự chú ý, chỉ nghe hắn nói: "Có đem quẹt không? Cho xin ít lửa?"

Bách Diệm Quy ngẩn người, sau đó thở phào một hơi - hắn thật thản nhiên!

Một người trưởng thành sẽ không để ý đến việc thuốc lá trong tay người kia còn đang cháy, mà sẽ vui vẻ trò chuyện với người ta! Vậy là xin được Wechat rồi, thậm chí y cảm thấy bàn chuyện giá cả luôn cũng được!

Y không có gì nhiều ngoài tiền!

Giang Liên có thể bao nuôi chim hoàng yến, lẽ nào y lại không thể? Phân tích dưới góc độ kinh tế thị trường, một người cùng tuổi như y, giàu hơn, trẻ hơn, thân hình đẹp hơn Giang Liên, chẳng lẽ không có sức hút bằng tên kia?

Dẫn theo ra ngoài rất có thể diện!

Bách Diệm Quy nuốt ngụm nước bọt, cố gắng duy trì dáng vẻ nên có, nở nụ cười ôn hòa đúng mực với Bạc Nam: "Được, nhưng tôi không đem quẹt, tôi biết phía trước có chỗ bán, cùng nhau đi mua?"

Lời vừa nói ra, Bách Diệm Quy lập tức hối hận - SOS, sao y lại nói mấy lời phi logic như vậy!

"Không cần." Bạc Nam không nhịn được khẽ cười ra tiếng, đi về phía Bách Diệm Quy, hắn lấy bao thuốc lá từ trong túi ra đưa tới trước mặt y, tỏ ý Bách Diệm Quy tự lấy.

Thực ra Bách Diệm Quy không hút thuốc, nhưng Bạc Nam vừa đưa qua, y như ma xui quỷ khiến lấy một điểu đưa lên bên môi, hơi lúng túng nhìn Bạc Nam, y có nên hỏi Bạc Nam mượn quẹt không? Nhưng nếu hỏi mượn không phải sẽ vạch trần chuyện vừa rồi Bạc Nam cố ý làm quen sao!

Y còn chưa quyết định có nên nói hay không, đã thấy Bạc Nam tiến đến gần, môi mỏng ngậm điếu thuốc khẽ chuyển động, chạm lên đầu thuốc lá giữa môi y.

Bạc Nam hơi cụp mắt, ánh đèn đường chiếu thành những điểm sáng nhỏ vụn dưới mi mắt hắn, sự kết hợp giữa sáng và tối trên khuôn mặt hắn tạo nên vẻ quyến rũ kỳ lạ. Hơi thở người kia nhẹ lướt qua mặt Bách Diệm Quy, rõ ràng thuốc lá và rượu là hai thứ rất khó ngửi, lại hòa vào nhau tạo thành mùi hương rất đặc biệt trên người hẳn.

Theo động tác của hắn, đầu thuốc lá vốn ảm

đạm liền sáng lên, Bách Diệm Quy hầu như không cảm nhận được độ ẩm đó, rồi lại thấy như vừa mở ra cánh cửa dẫn tới mùa hè, hơi nóng ập tới phả vào mặt.

Tuổi đời của Bách Diệm Quy không dài không ngắn, vừa vặn hai mươi lăm năm, lần đầu tiên nếm trải cảm giác thẹn thùng lúng túng.

Bách Diệm Quy không biết nên hình dung Bạc Nam thể nào, nhưng có một câu mô tả chính xác tâm thái của y bây giờ: Mọi tình yêu sét đánh trên đời, đều là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.

Có sao nói vậy, trước đây Bách Diệm Quy cho rằng, bao nuôi tình nhân nhỏ, sau đó vì tình nhân mà đòi sống đòi chết, muốn xe cho xe muốn nhà cho nhà, còn vì cưới tình nhân vào cửa mà không tiếc trở mặt với người thân, thành phần như vậy đúng là úng não. Nhưng giờ y cảm thấy, chỉ cần người đàn ông trước mặt gật đầu, y sẽ lập tức phi như bay về nhà nói với ba mình y là gay, muốn kết hôn với người đàn ông này!

Giống như trúng tà vậy.

Bạc Nam quay mặt sang nhẹ mỉm cười, Bách Diệm Quy vô thức hút một hơi thuốc, sau đó bị sặc đến chết đi sống lại, đứng đó ho sù sụ. Y cố gắng để mình không trở nên quá chật vật, đưa tay lên muốn bịt chặt miệng, nhưng không nhịn được tiếp tục ho, thuốc lá rơi trên đất.

Bạc Nam khẽ nhíu mày, vươn tay đỡ lấy y: "Cậu không biết hút thuốc?"

".. Khụ.. Không biết." Bách Diệm Quy thấp giọng giải thích, giữa hai đầu mày lộ ra chút phiền muộn.

Ngón tay Bạc Nam vuốt nhẹ lên dái tai của y, nơi đó là một mảng đỏ rực, kéo dài đến cổ áo. Bạc Nam nhanh chóng thu tay về, dừng lại hành động hơi mang tính quấy rối của mình, có chút suy ngẫm hỏi: "Tại sao nhận thuốc lá tôi đưa?"

Bách Diệm Quy im lặng một lát, nhỏ giọng nói: "Có thể kết bạn.. Wechat không?"

"Hửm?" Bạc Nam lấy điện thoại ra: "Có thể."

Hắn chủ động bắt chuyện với Bách Diệm Quy chính là vì điều này. Nhưng phản ứng của Bách Diệm Quy thật.. thú vị.

Y còn có một mặt như vậy?

Bạc Nam lòng nổi ý xấu, cố ý trêu ghẹo y: "Khai vị năm nghìn, món chính mười nghìn, bao đêm hai mươi nghìn, ông chủ ngài muốn chọn gói nào?"

Bách Diệm Quy sững người, y còn ôm một chút ảo tưởng, kết quả người ta mở miệng chào hàng quá thành thạo - SOS, y làm sao thuyết phục người nhà đồng ý cho mình kết hôn với một MB!

".. Hửm?" Bạc Nam áp sát đến, ấn người y lên tường.

Hắn quá quen thuộc ánh mắt đó của Bách Diệm Quy.

Gương mặt này giúp hắn giảm bớt không ít phiền phức trên đường chạy trốn, lẩn tránh vào hẻm sẽ có bác gái tốt bụng mở cửa sau cho hắn, để hắn chạy thoát qua cửa trước; không có chỗ ở thì luôn có người tình nguyện cung cấp nơi ở; dù chạy đến trạm cứu trợ, ông chú trong nhà ăn cũng múc cho hẳn nhiều thịt hơn.. Nhưng ý đồ của họ rất rõ ràng - muốn lên giường với hắn.

Bách Diệm Quy vừa ý gương mặt này của hẳn?

Bạc Nam hơi cúi mặt, nghiêng đầu áp sát tới, chóp mũi hắn cọ lên chóp mũi của Bách Diệm Quy, hắn nhìn vào mắt người kia, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y. Khoảnh khắc cánh môi chạm nhau, trong lòng Bạc Nam bỗng hơi rung động, đáy lòng nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ.

Hắn ngừng một lát, thấp giọng hỏi: "Sao rồi, ông chủ, cân nhắc xong chưa?"

Mặt Bách Diệm Quy dần nổi lên mấy rặng mây hồng, y biết dáng vẻ bây giờ của mình rất không xong.

Nhưng mà!

Những gì được dạy bảo từ nhỏ tới lớn nói cho y biết, cơ hội không đợi ai, làm người phải biết nắm bắt!

Bách Diệm Quy mở miệng nói: "Mỗi tháng một triệu tệ, thẻ tín dụng hạn mức một trăm ngàn, không tính quà cáp, cung cấp nhà và xe, tôi bao nuôi cậu, thấy thế nào? Nếu cậu bằng lòng, tôi sẽ cho người soạn hợp đồng ngay, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, cậu không thể phát sinh quan hệ với người khác, về phần thời hạn.. trước tiên để ba năm đi? Tôi có quyền ưu tiên gia hạn hợp đồng, cứ sau một năm thực hiện hợp đồng, cậu sẽ được tặng một bất động sản trên hai trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, thêm một chiếc xe giá hai triệu tệ trở xuống, cả hai do cậu tùy ý chọn."

Bạc Nam: "..."

Nếu có thể quay về kiếp trước, hắn nhất định sẽ đến trước mặt Bách Diệm Quy nói với y, khi y còn trẻ rất.. rất đáng yêu.

Bạc Nam đưa tay lên chỉnh lại tóc cho y, vuốt ra sau tai: "Nào có người làm hợp đồng bao nuôi trên ba năm?"

Bách Diệm Quy rất kiên quyết: "Điều kiện không đủ tôi sẽ tăng thêm."

Bạc Nam đang tập trung thưởng thức dư vị của nụ hôn: "..."

Bách Diệm Quy, sao lại thú vị như thế?

Tiền gia.

Tiền Trình được người nhà đưa về từ bệnh viện, tên này đã tỉnh, nhưng vẫn nhắm mắt, trên trán Tiền thiếu quấn băng gạc, tinh thần ủ rũ. Đợi khi ông nội hẳn Tiền Hách - người cầm quyền hiện tại của Tiền gia đến trước mặt mình, Tiền thiếu mới mở mắt.

".. Ông nội, là Bạc Nam!" Trong mắt Tiền Trình tràn ngập ác ý: "Ông nội, chừa lại Bạc Nam, thù này con muốn đích thân báo!"

Tiền Hách chống gậy đi tới cạnh hắn, duỗi tay sờ băng gạc trên đầu hắn, vẻ mặt ôn hòa: "Thẳng nhãi Bạc gia sẽ không càn quấy được bao lâu.. Con đúng là thua kém người ta, ra ngoài uống rượu cũng bị oắt con Bạc gia dằn vặt như vậy. Ta nói rồi, khoảng thời gian này con an phận chút, sao không nghe lời? Nếu thật sự làm lớn chuyện, anh họ con phải làm thế nào?"

"Ông nội! Rõ ràng là Bạc Nam cố ý kiếm chuyện! Nó.."

"Được rồi!" Tiền Hách ngắt lời tên này, có hơi không vui: "Thời gian này con thành thật dưỡng thương đi, không được nhúng tay vào chuyện của Bạc gia, thù này đương nhiên ta sẽ giúp con đòi lại, xã hội pháp trị rồi, rốt cục con học đầu ra cái thói mở miệng là gϊếŧ người phóng hỏa? Kiềm chế một chút!"

Tiền Trình bất mãn, chỉ đành nhịn xuống: ".. Vâng."

Tiền Hách hài lòng gật đầu, dặn người làm chăm sóc Tiền Trình cho tốt, liền chống gậy bước ra ngoài.

Tiền Trình đầy ác ý nhìn theo bóng lưng ông, lòng thầm nghĩ nếu lão già này chết sớm thì tốt rồi, ông ta chết, ba hắn sẽ là người nằm quyền, nhất định ba sẽ không bắt hắn nhẫn nhịn đủ thứ.

Đột nhiên, gậy của Tiền Hách bị trượt trên sàn nhà, "két" một tiếng âm thanh ma sát vang lên, gậy gỗ cứ thế gãy mất, Tiền Hách ngã xuống, chỉ nghe thấy tiếng máu thịt vỡ vụn, đầu nhọn của gậy đâm xuyên từ lưng ra trước ngực.

Máu bắn đầy đất.

Hai người đứng gần đó không khỏi thét chói tai, một khắc này Tiền Trình sững người, sau đó lập tức điều chỉnh vẻ mặt, xuống giường lao đến bên đó. Chẳng lẽ ông trời linh thiêng, nghe được lời khẩn cầu của hắn? Lão già này chết rồi?

Vị trí kia, vừa nhìn đã biết là ngay tim, ông già đã tám mươi tuổi, trúng đòn này không chết cũng bị thương nặng, không qua khỏi!

"Ông nội -!" Tiền Trình chưa nói hết lời, lúc hẳn chạy đến không biết dưới chân giẫm phải thứ gì, có thể là ra giường, cũng có thể là máu, tên này trượt ngã, trước ngực cảm thấy đau đớn, hẳn không dám tin cúi đầu nhìn, gậy gỗ đâm vào tim hắn.

Đâm xuyên qua tim.

Cổ họng hắn phát ra âm thanh khô khốc, đưa tay muốn rút gậy ra khỏi người mình, lúc nằm được gậy thì gục ngã.

Thế giới trở nên tăm tối.

Tiền Trình, Tiền Hách, tử vong tại chỗ.