Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 16: thế cục "lưỡi hái tử thần"

Màn đêm tĩnh lặng, loài chim to lớn không biết tên từ xa bay tới, lướt qua ngọn cây, tuỳ ý đậu lên bất kỳ cành cây nào mà nó thích, quấy nhiễu khiển nhánh cây bỗng nhiên trĩu xuống, kéo theo cả thân cây cũng hơi rung động.Hai chùm sáng cầu vồng phá tan màn đêm, không nhanh không chậm thâm nhập vào khu vực phía sau hầm để xe. Cao Trường Đông ngồi trên xe lăn, nhìn theo đến khi chùm sáng dần mất hẳn mới gật gật đầu: "Còn thiếu một người."

Lý Băng ngẫm nghĩ: "Là nhị thiếu gia Bạc gia?"

Cao Trường Đông ngừng một chốc, cúi đầu nhìn lưỡi hái đỏ sậm được bọc giấy báo và gương đồng đen nhánh trông vô cùng quỷ dị trên tay: ".. Bỏ đi, Bạc nhị thiếu không làm nên trò trống gì, hẳn không ở đây thì thôi vậy."

"Nhưng sư phụ, không phải Tiền lão gia tử đã dặn.." Lý Băng hơi chần chừ.

Cao Trường Đông ngắt lời hắn: "Con là sư

phụ hay ta là sư phụ? A Băng, nếu con nghe lời Tiền lão gia tử như vậy, từ mai trở đi liền theo ông ta đi!"

Lý Băng bị dọa giật nảy, vội lắc đầu nói: "Sư phụ con sai rồi."

Cao Trường Đông nghe thế mới hài lòng gật đầu.

Bạc nhị thiếu vắng mặt ở Bùi gia rất đúng lúc, Tiền thiếu đã đặc biệt dặn dò muốn đích thân báo thù Bạc nhị thiếu, tuy Tiền lão gia tử là người nằm quyền, nhưng rốt cuộc tuổi tác đã lớn, chẳng phải mai này cha của Tiền thiếu sẽ thành người kế nhiệm sao? Dùng mạng của Bạc nhị thiếu đi bàn điều kiện với người thừa kế tương lai, mua bán này quá lời.

Lúc trước số phận đưa đẩy khiến hắn bỏ lỡ Âm Dương Ngư, sau đó lại đến chậm một bước bị người đoạt mất Trúc Ngọc Tâm, đã khiến những thế gia này rất tức giận rồi. Bây giờ hắn cần làm gấp vài chuyện để bàn điều kiện với đám người kia, Tiền gia cần Trúc Ngọc Tâm chẳng phải vì muốn giúp đỡ vị thiếu gia đang làm chính trị nhà họ à? Nay Trúc Ngọc Tâm không còn, hiển nhiên quân cờ này đã vô dụng, chỉ có thể chọn nước đi bên phía Tiền Trình.

Về phần tại sao hắn nhận lời đến đối phó Bạc gia, này thì có gì kỳ lạ? Bạc gia một không quen biết người am hiểu huyền học, hai không có chỗ dựa vững chắc, tính ra cũng chỉ là loại nhà giàu sở hữu nhiều đất đai. Cộng thêm trước đó hắn bị thương khi đến Tiểu Thanh Sơn và Hoành Sơn, hắn luôn cảm thấy dường như người Bạc gia khắc hắn, nơi nào có Bạc gia, hắn đều phải trắng tay ra về.

Bây giờ hẳn không đứng dậy được, không trách Bạc gia thì trách ai?

"Được rồi, đi thôi." Cao Trường Đông nhếch khóe miệng, như thể đã thấy trước vở kịch tuyệt vời sắp mở màn ở Bạc gia vào tối nay.

Hần tiêu phí số tiền lớn mua lưỡi hái và gương đồng này, lưỡi hái thì không có gì đáng nói, chỉ là đã được luyện khí sư đặt chung một chỗ với gương đồng cực hung để nuôi dưỡng suốt nửa năm. Điều đáng nói là: Trong lúc nuôi dưỡng, vừa hay có tên sát nhân mang theo một người phụ nữ xông vào, dùng lưỡi hái này cắt người thành lát. Đến khi luyện khí sư tìm được nó, toàn bộ lưỡi hái đã phủ đầy vết gỉ đỏ sậm, chỉ cần đặt ở nơi thích hợp thì trở thành lưỡi hái cực hung.

Lưỡi hái cực hung vốn dùng để chỉ sát khí

hình thành từ những con đường hoặc dòng sông, chúng tạo thành hình vòng cung của lưỡi hái, thử nghĩ xem người bị lưỡi hái kia chém lên đầu sẽ có kết cục gì? Hiển nhiên là tai họa đầm máu.

Thực ra, có thể nói thế cục "lưỡi hái cực hung" và "đai ngọc quanh eo" là cùng một loại địa hình, nhưng mang ý nghĩa phong thủy khác nhau. "Đai ngọc quanh eo" chỉ địa thế được sông ngòi hoặc đường sá vây quanh, được bao bọc trong một vòng tròn, "lưỡi hái cực hung" lại đặt mục tiêu nằm ngoài vòng tròn bao bọc của nó. "Đai ngọc quanh eo" mang lại may mắn, không giàu thì quý, đường tiền tài suôn sẻ.

Địa hình tương tự, nhưng vì đặt ở vị trí khác nhau nên có thế cục phong thủy hoàn toàn khác biệt, quả thực vô cùng thú vị.

Lai lịch của gương đồng không hề tầm thường, là gương cổ hàng thật giá thật được chôn theo người chết. Nếu nói lưỡi hái tích tụ hung khí, vậy gương đồng là thứ tích tụ âm khí. Gương cổ toàn thân đen nhánh, mặt gương cũng bị màu đen bao phủ, không phản xạ được chút ánh sáng nào.

"Tân Đường thư" có câu: "Lấy đồng làm gương, cân chỉnh mũ áo; Lấy sử làm gương, biết được thịnh suy; Lấy người làm gương,

hiểu thấu thành bại."

Nhưng nếu gương bị méo mó lệch lạc thì sao?

Ý nghĩa của mặt gương này là: Che đậy tầm mắt, mê hoặc lòng người.

Mắt người không thể nhìn thấy sự thực, lòng cũng mê mang mơ hồ, thậm chí không biết mình đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì, để mặc ảo giác lấn át hiện thực.. giống như người điên, hơn nữa là loại điên cuồng tấn công người khác.

Thêm lưỡi hái hỗ trợ, thế cục này chính là đại hung đại sát, trên dưới Bạc gia tuyệt đối không còn đường sống.

Cao Trường Đông hơi đắc ý sờ cắm, tuy khả năng điểm huyệt và xem xét khí tràng của hắn đều chẳng bằng ai, nhưng dùng mấy thủ đoạn nhỏ thì kinh nghiệm đầy mình. Có hai pháp khí kia ở đây, hắn không cần tìm nơi điểm huyệt, tạo một thế trận theo hướng Nam Bắc là đủ.

Đa số nhà ở bây giờ đều tọa lạc ở hướng Bắc, quay mặt về phía Nam, cửa Nam mở, cửa Bắc đóng, hai đầu Nam Bắc mỗi bên đặt một pháp khí, chỉ cần qua đêm nay, phong thủy nơi đây sẽ thu nạp âm khí và sát khí vào trong biệt thự.

Nếu Cao Trường Đông muốn lấy mạng cả nhà Bạc gia, hiển nhiên đã tiến hành thăm dò trước, phong thủy nơi này rất tốt, mỗi căn biệt thự đều có cách cục không tồi, hẳn là do nhà thiết kế bày bố khi xây dựng tiểu khu. Nhưng đám tư bản gian ác kia tuyệt đối không ngờ tới, chỉ một động tác sửa đổi nhỏ, thế trận phong thủy tụ gió nạp khí này liền thành sát trận, có thể lấy mạng họ một cách dễ dàng!

Nếu không phải địa điểm không phù hợp, hẳn thật muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Khi ra ngoài, Cao Trường Đông và Lý Băng ăn mặc rất bình thường, giống như bao hộ gia đình khác, ăn cơm xong thì tản bộ vài vòng, Cao Trường Đông ngồi xe lăn để Lý Băng chậm rãi đẩy đi.

Hai người tránh thoát được camera giám sát và bảo an xung quanh, ngay cả hố chôn pháp khí cũng được chuẩn bị sẵn, chỉ cần họ không khơi dậy tinh thần cảnh giác của người sống gần đó thì sẽ không gặp vấn đề gì.

Đầu tiên chôn lưỡi hái ở trước cổng chính. Lưỡi hái cực hung, đương nhiên một đao chém tới trước mặt là hữu hiệu nhất, sau đó đến gương đồng ở cửa sau, hướng Bắc vốn là nơi giàu âm khí, sẽ không dẫn dắt dương khí từ hướng nam tới tiêu diệt âm khí của gương đồng.

Mấy thứ này đều là Cao Trường Đông đích thân đặt vào hố, hẳn không cho phép xảy ra sơ suất.

Hai pháp khí vừa được chôn xuống, đột nhiên xung quanh nổi lên một trận gió âm, rõ ràng khí trời có chút nóng, nhưng cơn gió này khiến người cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

"Sư phụ, như vậy sẽ làm hại đến người vô tội?" Lý Băng nhỏ giọng hỏi.

"Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết." Cao Trường Đông phất phất tay, dựa vào năng lực quan sát khí tràng gà mờ của hẳn đã có thể nhìn thấy sát khí như có như không tụ hợp về phía Bạc gia.

Lý Băng co đầu rụt cổ, rốt cuộc hơi không nhịn được: "Sư phụ.. Con vẫn thấy không tốt lắm, người họ Bạc không nói làm gì, nhưng người làm trong nhà họ rất vô tội.."

Cao Trường Đông nghe thế, vươn tay đánh mạnh lên cánh tay hắn, trợn mắt mắng: "Thứ không có tiền đồ! Sao ta lại thu nhận đồ đệ như con! Có lòng nhân từ như thế thì làm từ thiện luôn đi? Đi đi đi, đừng nhìn nữa, ít gây phiền phức cho ta!"

".. Vâng, sư phụ." Lý Băng đẩy Cao Trường Đông đi, định rời khỏi nơi này, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ có người đến thu hồi hai pháp khí, dùng mạng của người nhà Bạc gia tẩm bổ, chắc chắn sau này càng thêm mạnh mẽ!

Cao Trường Đông nghĩ tới đây, không nhịn được quay đầu lại nhìn, gió thổi tóc hẳn bay loạn trên má, hắn càng nhìn càng đắc ý, không khỏi lộ ra nụ cười điên cuồng - sau ngày mai, Bạc gia chính là đá lót đường giúp hắn nâng cao danh tiếng!

Hắn đưa tay lên muốn vén tóc để nhìn luồng khí kia rõ hơn, nhưng không ngờ tóc lại bay ngược ra sau - hướng gió thay đổi.

Gió ập về phía hắn.

Tay Cao Trường Đông cứng đờ, đột nhiên dùng sức đẩy Lý Băng ra để bản thân cảm nhận thật kỹ hướng gió. Tại sao gió lại đổi hướng! Sau khi chôn xuống, hai pháp khí kia phải chĩa mũi đao về phía Bạc gia mới đúng!

Khí tản theo gió, gặp nước ắt ngừng, không có thầy phong thủy nào không hiểu nguyên lý chung này!

Đây..

Lý Băng bất ngờ bị đẩy mạnh, lảo đảo hai bước suýt thì ngã xuống, hắn vội nắm chặt tay vịn xe lăn giữ thăng bằng. Vừa quay sang nhìn đã thấy Cao Trường Đông gục đầu xuống, hắn hơi hoảng hốt gọi một tiếng: "Sự phụ?"

Cao Trường Đông không đáp lại.

Lý Băng gọi liên tục mấy lần, Cao Trường Đông không hề phản ứng, hằn to gan đẩy nhẹ sư phụ mình, thân thể Cao Trường Đông chuyển động, sau đó cả người đổ về một bên, phần đầu hướng sang đây với góc độ hết sức quái dị, ghé vào trên tay vịn xe lăn.

Đó không phải tư thế người sống có thể làm được.

"Sư phụ? Sư phụ người sao vậy?" Lý Băng lập tức hoảng loạn, nhanh chóng đỡ Cao Trường Đông ngồi lại ngay ngắn, đưa tay lên mũi kiểm tra hơi thở người kia, vừa đặt tay lên sát mũi đã khiến hắn bàng hoàng ngã ngồi xuống đất: "Sư phụ! Người đừng dọa con! Sư phụ, người trả lời con đi!"

Cao Trường Đông vẫn duy trì tư thế quái dị như cũ, lẳng lặng nằm trên xe lăn.

Lý Băng cuống cuồng móc điện thoại ra gọi xe cấp cứu, hoảng hốt nói ra địa chỉ và tình huống hiện tại, nhưng trong lòng hắn ý thức được.. ngay khoảnh khắc đó, sư phụ hắn đã chết.

Không cứu nổi.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong một phút ngắn ngủi, rõ ràng thân thể Cao Trường Đông vẫn còn độ ẩm, nhưng trên da lại xuất hiện lớp khí quái dị màu xám, ngay sau đó, nơi Lý Băng vừa động vào nổi lên những vết bầm.. Đó là vết bầm trên thi thể.

Giống như sư phụ hẳn đã chết từ lâu.

Lý Băng hoảng sợ nhìn về hướng Bạc gia, như phát điên mà chạy qua đó, đào lưỡi hái chôn trước cửa nhà lên, thấy lưỡi hái đỏ sậm vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, hẳn thở phào nhẹ nhõm, vươn tay lấy nó ra khỏi hố.

Trong nháy mắt, lưỡi hái bỗng hóa thành bột phấn, bị gió thổi bay đầy lên đầu hắn.

Bách Diệm Quy giả vờ bình tĩnh nhìn Bạc Nam: ".. Ờm, vậy chúng ta đi xem phim?"

"Xem phim?" Bạc Nam hơi nhướng mày: "Là phim kiểu đó?"

Ánh mắt hắn nhìn về một hướng, Bách Diệm Quy cũng nhìn theo, đó là một tòa nhà nhìn qua vô cùng cũ kỹ, trên cửa thủy tinh dán dòng chữ lớn màu đỏ thẫm làm bảng hiệu: Rạp chiếu phim tình nhân, một đêm 150.

Đương nhiên Bách Diệm Quy từng nghe qua về loại hình kinh doanh này, y nhìn Bạc Nam, áp chế hơi nóng đã hun đỏ hai tai: "Nơi này không khỏi quá đơn sơ, chúng ta có thể đi năm sao.."

Bạc Nam chợt ngừng bước, cười với y, nói: "Để lần sau đi, bây giờ tôi bận chút chuyện."

"Ừ?" Bách Diệm Quy đang định hỏi người kia có cần y đưa về nhà không thì thấy Bạc Nam duỗi tay về bên này, y theo bản năng đưa tay ra muốn nằm lấy tay hắn. Ngón tay Bách Diệm Quy khẽ động, Bạc Nam lại nhét một thứ vào túi áo trước ngực y.

Hắn chớp chớp mắt: "Có thời gian thì gọi cho tôi."

Bách Diệm Quy: ".. Được."

SOS, hắn thực sự quá điêu luyện!