Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 14: Quán bar

"Đợi tôi hút xong điếu thuốc đã." Bạc Nam chậm rãi phả ra làn khói, ngẩng đầu nhìn khói thuốc theo làn gió tản về phía Tiền gia, hắn dời tầm mắt, quay sang ra hiệu với Lý Châu: "Ông lái?""Được, vậy tôi không khách sáo." Lý Châu là một tên mê xe, lập tức mặt mày lộ vẻ vui mừng, chìa khóa còn cắm trên xe, hẳn không cần hỏi mượn Bạc Nam, chui tọt vào trong sờ chỗ này ngó chỗ kia.

Sau khi hưng phấn qua đi, quay đầu nhìn thấy Bạc Nam đang hút thuốc, hắn nhoài người qua cửa xe hỏi: "Lão Bạc, ông vẫn đang hút? Điếu thứ mấy rồi?"

"Điếu thứ hai."

"Sao ông bắt đầu hút thuốc thế?" Lý Châu nghiêng đầu đáp: "Nói tới thì, tối nay gió có hơi kỳ lạ.."

Bạc Nam nhìn hắn: "Hửm? Kỳ lạ thế nào.."

Lý Châu khựng vài giây, dường như không hiểu tại sao mình đột nhiên phun ra một câu như vậy: "Không có gì, chỉ là thuận miệng nói."

Bạc Nam giẫm lên điếu thuốc: "Đi thôi."

"Được! Mời ông chủ lên xe!"

Quán bar là nơi bọn họ thường lui tới, biết Bạc Nam muốn đến nên đã chừa lại gian ghế lô ở tầng hai. Lý Châu cho rằng Bạc Nam chiêu đãi thì ít nhất phải rủ bốn năm người quẩy, mọi người dẫn theo các bạn nữ, cả đám người tưng bừng náo nhiệt. Kết quả vào tới ghế lô mới phát hiện chỉ có hai người họ, ngay cả phục vụ cũng đều là nam, nề nếp trật tự bưng rượu lên rồi chạy mất, không nhìn bọn họ lấy một lần.

"Những người khác đâu?" Lý Châu cạn lời, hâm mộ nhìn lướt qua đám người đang quẩy nhiệt tình trên sàn nhảy dưới lầu: "Không phải nói đi uống rượu sao?"

"Không còn ai khác, chỉ hai chúng ta." Bạc Nam ngả người ra sofa, cửa phòng đóng lại ngăn cách phần lớn tiếng nhạc ở lầu một, khá yên tĩnh, haizzz lớn tuổi rồi, không chịu được ầm ĩ ồn ào.

Lý Châu lập tức dùng hai tay ôm ngực, hoang mang sợ hãi nói: "Khoan đã! Lão Bạc! Tôi phải nói rõ trước, tôi không phải gay!"

Bạc Nam nhìn hắn với ánh mắt tha thiết yêu thương, thản nhiên đáp: "Tôi gay thì được rồi."

"Đậu má!"

"Đùa ông thôi." Bạc Nam uể oải ngáp: "Nếu ông không thích ngồi đây thì xuống dưới chơi, không cần để ý đến tôi, hôm nay không có hứng."

Lý Châu hỏi lại: "Không có hứng ông tới đây làm gì?"

"Tôi thích."

"Ok, ông là nhất." Lý Châu nhìn Bạc Nam đánh giá, sau khi chắc chắn hẳn không có chuyện gì muốn nói với mình mới tiếp lời: "Vậy tôi xuống dưới quẩy, có chuyện gì cho người tới gọi tôi là được."

Bạc Nam gật đầu: "Hôm nay anh bao."

Lý Châu giơ tay làm dấu "OK" với Bạc Nam, rất nhanh đã hòa mình vào sàn nhảy như cá gặp nước, trong chớp mắt Bạc Nam đã mất dấu hẳn, chẳng biết hẳn bơi tới chỗ nào.

Ánh đèn chập chờn khiến những bóng người dưới lầu trở nên mờ mờ ảo ảo, bọn họ hòa mình vào âm nhạc trên sàn nhảy, không gian mờ tối là nơi phá bỏ mọi gông xiềng trên người, để họ thoải mái phơi bày một con người khác luôn bị che giấu dưới ánh mặt trời.

Bạc Nam nhìn một hồi thì chán, bất giác đã nốc cạn ba ly cocktail, nhưng cái này độ cồn không cao, hắn giống như đang uống nước lọc, không mảy may bị chất cồn ảnh hưởng.

Hắn châm điếu thuốc, nhàn nhã bước ra ngoài, hướng về phía toilet. Vừa tới gần khu vực nhà vệ sinh đã thấy một cô gái mặc váy kim sa giằng co với một người đàn ông, váy trễ vai của cô bị kéo xuống một nửa.

Bạc Nam đi tiếp hai bước, đột nhiên nghe thấy âm thanh vang dội do da thịt va chạm, nhìn sang thì thấy cô gái đang bụm mặt, bị túm tóc lôi đi.

Chuyện này ở quán bar xảy ra như cơm bữa, có khi là cô gái nào đó tới chơi thì gặp xui xẻo, có khi là nhân viên nữ ở đây không nghe lời nên bị dạy dỗ. Bạc Nam lười quan tâm rốt cuộc là tới chơi hay làm việc, lúc ba người đi lướt qua nhau, hẳn thuận tay nằm chặt cổ tay người đàn ông kia, ngón cái ấn lên khớp xương của đối phương, dùng lực bấm gãy.

Âm thanh giòn tan khiến người khϊếp sợ

vang lên bên tai ba người, Bạc Nam ngậm điếu thuốc, dáng vẻ uể oải: "Mẹ mày không dạy phải đối xử với con gái tốt một chút à?"

Tên kia đỡ tay kêu lên đau đớn, chưa kịp mắng chửi đã thấy Bạc Nam gọi bảo an trong quán tới: "Tôi mang cô gái này đi, có vấn đề gì bảo quản lý mấy người tới phòng 202."

Có thể ngồi ghế lô ở lầu hai đều là những người không phú thì quý, hai bảo an liếc mắt nhìn nhau: "Vâng, thưa ngài."

Người đàn ông muốn nói gì đó, một bảo an tiến lên giữ chặt lấy hắn, lịch sự lễ độ nói: "Vị tiên sinh này, xin đừng động tay chân với khách nữ trong quán."

Tên kia trợn mắt lườm Bạc Nam, môi mấp máy, như thể sắp văng tục tới nơi: "202 đúng không? Mày đợi đó cho tao!"

"Được, tao đợi." Bạc Nam đạm nhạt đáp, đợi tên kia rời đi mới dặn dò hai bảo an: "Các người đưa cô ấy ra ngoài, gọi xe giúp cô ấy, nếu có bạn theo cùng thì đưa đi tìm bạn bè."

Dứt lời, hắn lấy ra năm trăm tệ đưa cho hai bảo an, xoay người đi mất, không hề liếc nhìn cô gái đó thêm lần nào nữa.

Nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh, dù trước mắt là tiên nữ hạ phàm hắn cũng không có hứng thú ngắm, hẳn là gay, nếu người trước mặt là đàn ông nói không chừng hắn còn nổi hứng trêu đùa một chút.

"Vâng, thưa ngài." Hai bảo an đáp lời, sau đó dẫn cô gái kia rời đi, cô gái đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, cao giọng hồ: "Cám ơn anh!"

Bạc Nam không quay đầu nhìn, chỉ vẫy vẫy tay tỏ ý đã nghe thấy.

Giải quyết xong chuyện của người khác, chưa gặp được quản lý quán bar đã chạm mặt một người nằm ngoài dự liệu.

Tiền Trình dẫn theo cả đám năm sáu thanh niên tới, một chân đạp tung cửa lớn gian ghế lô, thấy bên trong có mỗi Bạc Nam, lòng mang ý xấu: "A, thì ra là cậu, Bạc nhị thiếu!"

Người vừa bị Bạc Nam bẻ gãy cổ tay đứng phía sau Tiền Trình, hung ác lườm Bạc Nam.

"Gần đây Bạc thiếu thật nhiệt tâm nhiệt tình, chuyện nhỏ như con kiến cũng muốn xen vào." Tiền Trình không xem mình là khách, tự tiện ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh: "Được rồi, tình cờ gặp nhau, thật trùng hợp."

Bạc Nam cầm ly cocktail màu sắc rực rỡ trên tay, ung dung nói: "Nếu không phải biết rõ nhà Tiền thiếu kinh doanh vật liệu thép, tôi còn tưởng Tiền thiếu vừa ăn cơm ở dưới cống lên."

Ý muốn bảo, mồm mày thối lắm.

"Bạc Nam, tôi gọi cậu một tiếng Bạc thiếu là cho cậu thể diện, tốt nhất cậu nên biết điều một chút." Tiền Trình bắt chéo chân, nhướng mày nhìn Bạc Nam: "Cậu thả thú cưng của tôi xổng chuồng rồi, bây giờ kính tôi ba ly rượu, nói ba lần câu "ba ơi con sai rồi", chuyện này coi như cho qua."

Bạc Nam quen miệng định thốt lên "con trai ngoan", nhưng nghĩ lại, hẳn không muốn có con trai như Tiền Trình, mất mặt.

Khóe miệng hắn hơi nhếch hiển lộ ý cười đúng mực, nhưng trong mắt Tiền Trình, nụ cười này là mười phần mười chế giễu, lại nghe Bạc Nam nói: "Định nghĩa biết điều của Tiền thiếu rất thú vị."

"Bạc Nam, mẹ nó đừng tưởng tao cho mày mặt mũi thì được nước lấn tới!" Tiền Trình chưa nói hết lời, rượu trong tay Bạc Nam đã hắt hết lên mặt hắn, hắn theo phản xạ nhằm mắt lại, nhưng đôi mắt vẫn không tránh khỏi đau rát.

"Tiền Trình, câu này tao trả lại cho mày." Bạc Nam ra tay xong lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt, giống như người vừa động tay chân không phải là hắn. Hắn đứng thẳng người, mọi người đều nghĩ Bạc Nam sẽ rời đi hoặc có những hành động khác, chỉ là vạn lần không ngờ tới, thiếu gia nhìn có vẻ cao quý cẩn trọng trước mắt sẽ tiện tay chộp lấy bình rượu trên bàn, đập lên đầu Tiền Trình.

Tiếng bình rượu vỡ vụn vang lên, Tiền Trình bị đập đến mức trước mắt chỉ toàn màu đen, Bạc Nam cầm mảnh vỡ sắc bén của bình rượu vạch một đường từ mi mắt đến trán Tiền thiếu, cuối cùng đặt trên yết hầu hắn: "Tao nhịn mày lâu lắm rồi, thằng ngu."

Tiền Trình phản đòn, liều mạng quát: "Mày có bản lĩnh thì đâm xuống đi! Đâm rồi tao còn tôn trọng mày là hảo hán, bằng không mày ra vẻ nguy hiểm cho ai coi!"

"Nhưng tao dám!" Tiền Trình cười lớn, hô hào đám thanh niên: "Đánh nó cho tôi!"

Đám chó săn phía sau Tiền Trình đều trợn mắt há mồm.

Bọn họ rất rõ ràng Tiền Trình là ai, nếu không sẽ chẳng có chuyện Tiền Trình vừa gọi một tiếng họ lập tức có mặt. Nhưng người trước mắt này dường như không hề kiêng kỵ thân phận Tiền Trình, chưa nói một lời đã khai chiến với hắn, đây rốt cuộc là ai?

Tiền Trình lệnh cho họ đánh một người bình thường, họ sẽ không do dự xông lên, nhưng đánh người trước mắt? Có câu nói rất đúng, người xui xẻo mãi mãi là kẻ theo hầu. Tiền Trình có gia thế ở đó nên không sợ, bọn họ thì có ai chống lưng? Cứ cho là họ xông lên cùng Tiền Trình vẫn không chỉnh đốn được người kia, nhưng chẳng lẽ sau đó Tiền thiếu lại không thể chỉnh đốn họ một trận?

Họ không dám ra tay.

"Tao quả thực không dám." Bạc Nam mi mày khẽ động, bỏ bình rượu trên tay xuống, Tiền Trình lộ ra tươi cười thắng lợi, ngay giây sau đã ăn một đấm vào bụng: "Nhưng không có nghĩa tao không dám đánh mày."

Một đấm này tung ra rất mạnh, Bạc nam không hề nương tay, tươi cười của Tiền Trình còn đọng lại trên mặt nhưng người đã ngất xỉu. Bạc Nam đứng thẳng dậy, đi tới xách túi đồ của mình lên, nói với quản lý quán bar đang điên cuồng xông qua đám đồng chạy tới: "Tổn thất mọi thứ tính hết cho tôi, lát nữa nói với Lý thiếu để hắn tự lái xe về, tôi về trước."

Quản lý Đại Đường nhìn thoáng qua Tiền thiếu không rõ sống chết nằm trên sofa, lau lau mồ hôi trên trán, cười làm lành nói: "Bạc thiếu, ngài đây.. Tiền thiếu không sao chứ? Chúng tôi không dễ ăn nói.. đây.."

"Không chết được." Bạc Nam phất phất tay, đi thẳng ra khỏi quán bar.

Hắn đi ra từ cửa sau, hắn nhớ cửa sau quán bar thông ra khu chợ đêm, ở đấy có tiệm đồ nướng ăn rất ngon.

Bạc Nam đi được hai bước, bồng cảm thấy mệt mỏi lười biếng, lười đến mức cứ đi một bước lại do dự một lát, đành dựa vào tường châm điếu thuốc.

Bầu trời đêm như tấm màn đen u tối, không có ánh sao, cũng chẳng thấy trăng. Ở nơi cách hẳn không xa có ngọn đèn đường không quá sáng, thu hút không ít thiêu thân bay quanh nó. Phóng tầm mắt xa hơn, ra khỏi con hẻm này là một vùng đèn đóm sáng rực, tiếng người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Tiền Trình, cùng lắm chỉ là chuyện đến ngày mai thôi.

Hắn nghĩ như thế.

Cửa sau quán bar lại mở ra, Bách Diệm Quy vừa bước tới đã thấy Bạc Nam đang dựa tường hút thuốc.

Bước chân y khựng lại trong giây lát, dưới ánh đèn mờ tối, y vẫn thấy rõ gương mặt tinh xảo của người kia. Ánh mắt hắn nhàn nhạt dừng trên người y, rất dễ khiến người khác liên tưởng tới mấy câu như "núi cao sương lạnh".

Bách Diệm Quy nhìn hắn, lòng nghĩ.. ừm, việc kinh doanh của hắn nhất định rất tốt.

Không biết y có cơ hội được làm khách hàng một lần hay không.

Y không phải gay, nhưng nhìn người kia, y cảm thấy mình có thể cong một chút.