Vợ Tui Đẹp Hết Nước Chấm

Chương 19: Khen hay quá lần sau đừng khen nữa

Y thở dài, bất lực mở mắt, nói dối: “Anh rất đẹp trai, tốt bụng và thông minh. Anh là con yêu quái đặc biệt nhất mà tôi từng thấy.”

“Đẹp trai, chậc chậc, tổng thể khá hay đó.” Văn Tiêu tỏ vẻ hoàn toàn đồng tình, duỗi thẳng thân trên, giả vờ dè dặt: “Tổng cộng có hai mươi mốt chữ, làm tròn xuống hai mươi, vẫn còn bảy trăm tám mươi chữ nữa, cậu có thể khen tiếp rồi đó.”

Khóe miệng Đại Mỹ giật giật: “Anh muốn đếm từng chữ một à?”

Mẹ kiếp, không chỉ đếm từng chữ mà còn trừ bớt số chữ, ngay cả gian thương cũng không vô đạo đức thế luôn á.

“Làm sao có thể? Đó không phải là chuyện con người có thể làm được!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Tiêu đã thay đổi, cười hì hì: “Đây là việc chỉ có thú vật mới có thể làm được, ta chính là thú vật!”

Đại Mỹ: “...”

Thấy Đại Mỹ ngập ngừng không nói nên lời, túng túng khó xử, Văn Tiêu vô cùng hài lòng.

Hóa ra không làm người lại vui vẻ như vậy.

Phải chăng yêu quái và người phàm có cách hiểu khác nhau về “thú vật”?

Đại Mỹ bối rối, chẳng lẽ ở yêu giới, thú vật là một lời khen ư?

Hai ngọn đèn thủy tinh đã vỡ, trong hang có hơi tối, y liếʍ đôi môi khô khốc, ngập ngừng nói: “Anh Văn, anh chỉ là một con thú, một con thú to lớn, con thú đẹp trai nhất trên đời.”

Văn Tiêu: “...”

Anh dường như đã ăn một viên kẹo hình cục shjt vậy, tuy rất ngọt ngào nhưng lại chẳng thể vui nổi.

“Anh Văn, tôi khen anh như vậy, anh có vui không?” Đại Mỹ tỏ vẻ thành khẩn, mong chờ hỏi.

Văn Tiêu: “Nếu là cậu thì cậu có vui không?” (;¬_¬)

Ngay cả những bài thi toán cũng sẽ không có những câu hỏi khó như vậy.

Đại Mỹ chớp mắt: “Đối với yêu quái mà nói, thú vật không phải là một lời khen sao?”

À, cái này.

Hay lắm.

Văn Tiêu không muốn để lộ sự vô tri của mình: “Đó là một lời khen hay đấy, lần sau đừng khen nữa.”

Quên nó đi, thú vật thì là thú vật.

Ít nhất thì anh cũng là con thú đẹp trai nhất.

Trong hang không có giường, cỏ khô được chất trên tiêu bản ếch trong góc, Đại Mỹ trải cỏ khô ra: “Anh Văn, anh có thể qua đây nghỉ ngơi rồi.”

Văn Tiêu có hơi do dự, đây có tính là ngủ chung giường không?

“Anh Văn?”

Văn Tiêu không nhúc nhích, yên lặng cuộn tròn như quả bóng: “Khụ, cậu ngủ trước đi, tôi vẫn chưa buồn ngủ.”

Dù sao da thịt anh thô ráp, ngủ dưới đất cũng không cảm thấy lạnh, một chút cỏ khô cũng không giúp ích được gì nhiều.

“Thật trùng hợp, tôi cũng không buồn ngủ, để tôi trò chuyện với anh Văn nhé.” Đại Mỹ khoanh chân ngồi xuống, lưng thẳng, hai tay đặt lên đầu gối, giống như đang ngồi thiền: “Anh Văn, bao nhiêu tuổi rồi?”

“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi vừa tròn mười tám tuổi.”

Sau khi thốt ra lời này, Văn Tiêu chợt ý thức được có điều gì đó không đúng. Bây giờ, anh không phải là người mà là một con mãng xà có tu vi thâm hậu, người ta nói anh là yêu quái ngàn năm, mười tám tuổi vẫn còn quá nhỏ đối với một con yêu quái.

Nhỏ đến mức có hơi không thực tế.

Trong lòng Văn Tiêu vang lên một hồi chuông cảnh báo, anh nóng lòng nghĩ cách giải thích sao cho không để lộ chuyện đoạt xác.

Nói anh mười tám năm trước có thể biến thành hình người, trước đó đã là một con mãng xà trăm năm tuổi, là một con thú già ư?

“Mười tám sao, vậy anh Văn nhỏ hơn tôi rồi.”

Văn Tiêu: “?”

Y thậm chí còn không hề nghi ngờ anh, chẳng lẽ... Đây chính là người đẹp ngốc nghếch trong truyền thuyết?

Có vẻ như ông trời rất công bằng, khi một cửa sổ đóng lại thì một cửa sổ khác sẽ mở ra, vẻ đẹp của Đại Mỹ có thể là dùng trí thông minh đổi lấy.

Nhưng đây cũng là chuyện tốt, khuôn mặt của Đại Mỹ không phải là một cửa sổ bình thường, đây là cửa sổ cao từ trần đến sàn, chẳng khác gì cửa chính.

Đại Mỹ cười nghiêng đầu: “Anh nhỏ tuổi hơn tôi, vậy thì anh nên gọi tôi là anh mới phải.”

Văn Tiêu: “?”

Hay lắm, người thì đẹp như hoa nhưng trong lòng lại có ý phản nghịch như vậy!

Văn Tiêu không vui, hừ một tiếng: “Cậu gọi tôi là anh Văn, không phải bởi vì tôi lớn hơn cậu, mà là bởi vì tôi giỏi hơn cậu, chỉ có tài giỏi mới mới có thể làm anh, cậu hiểu không?”