Phải giữ vững địa vị đại ca trăm năm không đổi!
“Nếu một ngày nào đó tôi mạnh hơn anh thì sao?”
“Nếu cậu mạnh hơn tôi thì cậu sẽ là anh của tôi.”
Đại Mỹ là một người phàm không thể tu luyện, làm sao có thể mạnh hơn anh được.
Văn Tiêu rất chắc chắn về điều này.
“Vậy nên hãy ngoan ngoãn gọi tôi là anh đi, hiểu không?”
“Đã hiểu.” Đại Mỹ không hề khó chịu, cười nói: “Anh Văn, chúc mừng sinh nhật thứ mười tám. Chúc anh Văn ngày ngày đều vui vẻ, tu vi tiến bộ, vạn sự như ý.”
Văn Tiêu sửng sốt, có hơi xấu hổ: “Cậu, tại sao lại quay ngoắt như vậy? Rõ ràng là đang nói chuyện anh em, sao lại đột nhiên lại như thế này... Nói thật đi, cậu đang cố ý, đúng không?”
Đại Mỹ nhướng mày.
Ấy, bị phát hiện rồi sao?
“Có phải cậu đang cố ý nịnh nọt tôi không hả?”
“...”
À không, thứ lỗi cho y đã đánh giá quá cao Văn Tiêu rồi: Con rắn này một là não không phát triển, hai là vốn đã không có não.
“Cậu là đàn em của tôi, cho dù cậu không nói lời ngon ngọt, tôi cũng sẽ bảo vệ cậu.”
Văn Tiêu khẽ hừ một tiếng, cuộn tròn thành quả bóng, giấu đi khuôn mặt nóng bừng: “Nhưng mà, những lời nịnh nọt này rất hay, đã lâu không có ai chúc mừng sinh nhật tôi, tôi quyết định từ nay về sau che chở cho cậu thật tốt.”
Kể từ khi mẹ viện trưởng qua đời, không ai nhớ đến ngày sinh nhật của anh nữa.
Văn Tiêu yên lặng tạo thành quả cầu rắn.
Đại Mỹ cau mày, y hy vọng Văn Tiêu luôn vui vẻ hoạt bát: “Sau này, tôi sẽ cùng anh trải qua tất cả các ngày sinh nhật.”
Lời hứa được đưa ra nhất thời, ai mà biết liệu tương lai có thay đổi hay không?
Văn Tiêu xòe đuôi ra, cuộn đống cỏ khô xung quanh lại, chồng lên nhau để làm thành một tấm “nệm” dày: “Ngủ ở đây đi.”
Thay đổi cũng không sao, giờ đây anh đã cảm nhận được thành ý này, đây là điều mà Đại Mỹ mang đến cho anh. Truyền tải cảm xúc tích cực chính là ý nghĩa thực sự của những lời hứa.
Giữa đêm, không gian yên tĩnh.
Văn Tiêu đột nhiên ngẩng đầu, lời nói của anh thật triết lý làm sao!
Mãng xà duyên dáng duỗi đuôi ra, cuộn tròn cỏ khô và che phủ cho người đẹp đang ngủ say.
Bây giờ, đã đến đây rồi, anh không thể lãng phí cơ hội được. Anh không chỉ muốn thay đổi vận mệnh của Đại Mỹ, mà anh còn muốn… Thay đổi cả thế giới này!
***
Trăng treo trên trời, gió đêm từ trên núi thổi xuống, khiến Văn Tiêu đang hừng hực ý chí chìm vào trong mộng, xuyên qua núi rừng, đánh thức hồ yêu đang nằm ngẩn ngơ ở bên cạnh cái hồ cạn.
“... Hồ ly tinh, hồ ly tinh?”
Hồ yêu ngơ ngác nhìn qua: “Hả? Cái gì?”
“Ta gọi ngươi từ nãy đến giờ, ngươi ngẩn ngơ cái gì vậy?” Lão Quy chậm rãi đi tới, lặp lại lời nói: “Không phải ngươi đi dâng bảo vật cho Đại vương sao? Đại vương có thích con ếch đực mang thai đó không?”
Con cáo nhỏ lắc đầu.
Lão Quy sửng sốt: “Ếch đực mang thai là bảo bối hiếm có, tên mê ếch đó sao có thể không hứng thú được?”
“Có lẽ là vì bây giờ ngài ấy đã có thứ thú vị hơn rồi.”
Hồ yêu đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Dưới ánh trăng sáng, chàng trai bước ra khỏi hang có đôi mắt biết nói, khuôn mặt quyến rũ, ngoài màu tóc khác nhau ra thì rõ ràng giống hệt người đã ném nó xuống nước.
Giữa hai người này có quan hệ gì sao?
“Có thứ thú vị hơn sao? Hắn không thích ếch nữa à?”
Lão Quy toàn thân run rẩy, từ khi sống ở hồ này, con mãng xà đó đã thích ếch rồi, thời gian trôi qua cũng đã mấy trăm năm.
Bây giờ hồ đã cạn, xà yêu cũng thay đổi rồi!
Quả nhiên, cuộc đời là bể dâu, lòng yêu quái thật dễ thay đổi.
Lão Quy lắc đầu, ông ấy đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa, xà yêu chung thủy như vậy cũng đã thay đổi, trên đời còn đào đâu ra tình yêu chân chính nữa?
“Vậy bây giờ hắn thích gì?”
Ông ấy muốn xem con yêu tinh vô liêm sỉ nào đã quyến rũ mãng xà, phá hỏng mối tình ếch- rắn mà ông ấy đã chứng kiến hàng trăm năm qua.
“Không phải đồ vật, mà là một con người.” Đau đớn nghẹn ngào dâng lên, hồ yêu do dự một chút, thành thật nói: “Là một chàng trai rất rất rất đẹp.”