Vợ Tui Đẹp Hết Nước Chấm

Chương 18: Máu răm nhiều hơn máu não

“Thật sự là một con ếch đực mang thai! Môn sinh học của tôi vô ích rồi!”

Trong lòng Văn Tiêu buồn bực không thôi. Lúc đầu, anh không hiểu những thứ như đặc điểm di truyền của sinh vật, sau giờ học sẽ bị giáo viên gọi đến văn phòng để giảng giải một hồi. Khó khăn lắm anh cũng học được, nhưng trong thế giới này, anh đã không thể sử dụng được những kiến thức đó nữa.

Tức quá đi mất!

Đại Mỹ chỉ bối rối với từ “sinh học” một giây, rồi tập trung vào câu trước: “Ếch đực… Mang thai, anh thấy hứng thú sao?”

Vừa rồi là một chàng trai có thể sinh con, bây giờ là một con ếch đực mang thai.

Đều là những sinh vật giới tính đực.

Đại Mỹ nheo mắt lại, khẩu vị của Văn Tiêu cũng khá “chung thủy” đấy chứ.

Văn Tiêu sửng sốt: “Cậu không thấy kỳ quái sao?”

“Thế giới rộng lớn, không thiếu những chuyện li kì, người tu tiên cấp cao có thể sử dụng linh thể của mình để dung hợp, ngay cả nam giới cũng có thể sinh con.”

Vậy thì có gì khác với song tính chứ?

Văn Tiêu sợ hãi, giọng nói run run: “Làm sao cậu biết rõ như vậy?”

Anh vẫn chưa hỏi về xuất thân của Đại Mỹ, vả lại anh cũng bỏ qua một khả năng: Trong tiểu thuyết, người duy nhất có thể đến động tiên dưới đáy hồ là nhân vật chính, Lận Nguyệt Trản.

Văn Tiêu cảnh giác lùi lại một bước: “Cậu là người tu tiên sao?”

Đại Mỹ lắc đầu: “Người tu tiên thì phải có linh căn, nhưng tôi lại không có.”

Văn Tiêu ngờ vực nhìn y: “Không phải cậu mất trí nhớ à? Làm sao có thể nhớ rõ bản thân không có linh căn?”

“Trong ảo cảnh, tiền bối (Long Ngạo Thiên) có nói với tôi. Sau khi anh Văn nhận quyền thừa kế của ông ấy, tôi đã cầu xin ông ấy dạy tôi cách tu luyện. Tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không muốn bị bắt nạt.” Đại Mỹ cúi đầu, giọng điệu trầm thấp: “Nhưng tiền bối nói, tôi không có linh căn, không thể tu luyện được.”

“Một người bình thường đến trói gà cũng không chặt như cậu, sao lại có thể rơi vào ảo cảnh được chứ?”

Đại Mỹ giơ tay: “Tôi không nhớ nữa.”

Trong ảo cảnh, dường như Đại Mỹ đã mất trí nhớ sau khi bị đánh bất tỉnh.

Văn Tiêu chợt cảm thấy áy náy, chẳng lẽ anh chính là thủ phạm khiến Đại Mỹ mất trí nhớ sao?

“Tôi không phải người tu tiên, nếu anh Văn không tin thì có thể kiểm tra.”

Văn Tiêu cúi đầu nhìn y, một tia yêu lực xâm nhập vào trong cơ thể chàng trai, đi hết một vòng song không tìm được một chút linh lực nào.

Không có linh lực thì không thể là Lận Nguyệt Trản được.

Văn Tiêu thở phào nhẹ nhõm, an ủi y: “Cậu không thể tu tiên cũng không sao, cứ ở lại với tôi, sẽ không có ai dám ức hϊếp cậu đâu. Nói rồi, anh đây bảo kê cưng mà.”

Đại Mỹ liếc nhìn lũ yêu quái, sợ hãi trốn đằng sau Văn Tiêu.

Văn Tiêu vung đuôi rắn, cái đuôi màu trắng bạc như một dải ruy băng, khẽ vây quanh Đại Mỹ, bảo vệ y trong lòng. Văn Tiêu khinh thường nhìn xuống lũ yêu quái, trầm giọng nói: “Cậu yên tâm, ngay cả yêu quái cũng không dám làm gì đâu.”

Uy lực mạnh đến mức lũ yêu quái run rẩy cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Đại cảm động Mỹ vô cùng: “Anh Văn, anh đối với tôi thật tốt.”

Văn Tiêu đuổi đám yêu quái đi, nghe vậy thì ánh mắt tối sầm, đặt y lên trên tảng đá lớn: “Nếu biết tôi đối tốt với cậu, thì chẳng phải cậu nên báo đáp tôi hay sao?”

Khi rời đi, đuôi rắn quét qua eo, Đại Mỹ cảm thấy eo mình ngứa ngáy, trong lòng cũng vậy: “Báo đáp thế nào?”

Đuôi rắn giơ lên, gõ nhẹ vào môi y.

“Đương nhiên là sẽ dùng nơi này để báo đáp rồi.”

Dùng miệng á...

Hừm, nghe có vẻ không đứng đắn cho lắm.

Đại Mỹ hơi dè dặt: “Việc này không ổn đâu...”

Văn Tiêu cười nhẹ: “Muốn báo đáp tôi thì khen tôi nhiều một chút.”

Đại Mỹ: “⊙_⊙”

Đại Mỹ: “Khen?”

Y nghi ngờ mình đã nghe nhầm, hoặc là vì “hai thứ đó”* đã hấp thụ hết chất dinh dưỡng, máu răm nhiều hơn máu não khiến đầu óc của loài rắn kém phát triển?

*Loài rắn có hai “cây hàng” nha quý zị =))))

“Tôi chuẩn bị xong rồi, cậu có thể bắt đầu khen rồi đó. Cẩn thận một chút, cần phải thành khẩn, thang điểm năm mươi, nếu không đạt thì phải viết lại... À không, khen lại lần nữa.”

Đại Mỹ không chút cảm xúc.

Quả nhiên trí óc của Văn Tiêu kém phát triển thật.

Văn Tiêu dùng ánh mắt thúc giục y, Đại Mỹ không nói nên lời. Càng nhìn, anh càng không giống một con mãng xà oai vệ mà thay vào đó có hơi giống một con cún con mới sinh, ngu ngốc và vụng về.