Bao gồm cả bối cảnh sinh con nữa, giống như là song tính vậy.
Trong lòng Văn Tiêu bối rối, không khỏi lo lắng: “Đại Mỹ, cậu là người song tính sao?”
“Song tính là gì vậy?” Đại Mỹ ngờ vực ngước mắt lên, đẩy tay anh: “Anh Văn, anh cử động đi chứ.”
Văn Tiêu đang suy nghĩ nên giải thích thế nào, theo bản năng vung tay lên: “Là... là lưỡng tính, có thể là nam, cũng có thể là nữ, còn có thể có thể sinh con.”
Khóe miệng Đại Mỹ co giật, ánh mắt phức tạp: “Anh thích như vậy sao?”
“Không, không phải, cậu đừng nói nhảm!” Văn Tiêu vội vàng phủ nhận, hình ảnh Đại Mỹ với cái bụng to không tự chủ được hiện lên trong đầu anh. Anh đột nhiên thu tay lại, đỏ mặt lùi về sau hai bước: “Tôi chỉ lo lắng cho cậu thôi. Cậu theo tôi lưu lạc giang hồ, lỡ như có thai, tôi sẽ phải cho cậu nghỉ phép mười tháng có lương, vậy thì lỗ quá. Tôi phải hủy bỏ tư cách đàn em của cậu trước.”
Bộ mặt của tư bản lộ rõ rồi nhé!
Trong lòng Văn Tiêu tự ghét bỏ chính mình, lại biến trở thành mãng xà.
Chỉ có loài cầm thú không có nhân tính mới có thể nói ra những lời vô nhân đạo như vậy, anh không thể bôi nhọ danh dự của con người được.
Đại Mỹ chống cằm, cười hỏi: “Nếu anh không cho tôi làm đàn em, vậy tôi có thể làm bạn đời của anh Văn không?”
Trong hang động, yêu lực ngưng tụ thành những ngọn đèn thủy tinh, những ánh sáng mờ ảo phản chiếu và đan xen vào nhau theo đường chéo, tạo nên bầu không khí mập mờ.
Văn Tiêu trầm ngâm hai giây, sau đó dùng đuôi đập vỡ hai ngọn đèn, Đại Mỹ run rẩy: “Anh Văn?”
“Làm bạn đời thì chẳng phải sẽ muốn có con hay sao, cậu là đồ yêu đương mù quáng à?” Văn Tiêu nói: “Những kẻ điên vì tình sẽ chịu khổ cả đời. Cậu mau rũ hết nước trong cái đầu ngập úng của mình đi.”
Thấy y không nhúc nhích, Văn Tiêu cong đuôi lắc mạnh: “Mau tỉnh lại đi!”
Đại Mỹ bị lắc đến choáng váng: “Anh Văn, đừng lay tôi nữa, tôi nói đùa với anh thôi, tôi chỉ coi anh như anh trai thôi mà.”
Văn Tiêu ngờ vực: “Thật sao?”
Anh đẹp trai như vậy, chẳng lẽ Đại Mỹ thực sự không rung động hay sao?
Đại Mỹ tỏ vẻ chân thành: “Thật.”
Mới lạ đó.
“Đại vương, Đại vương!”
Cửa hang truyền đến một tiếng hét lớn, Văn Tiêu không nói nữa, đặt Đại Mỹ xuống đất: “Cậu tự mình suy nghĩ cho kĩ đi, tôi ra ngoài xem có chuyện gì.”
Ở cửa hang, hơn chục con yêu quái tụ tập lại với nhau, khi nhìn thấy Văn Tiêu đi ra, chúng đồng loạt lao tới, thi nhau hò hét, giơ ếch lên trên tay lên như dâng báu vật.
“Đại vương nhìn xem, đây chính là báu vật ta vừa mới bắt được, chất lượng rất tốt!”
“Đại vương, ngài xem của ta này, báu vật của ta không chỉ có chất lượng tốt, mà còn có hoa văn, lai cả cá chép đấy ạ.”
“Của bọn chúng đều xấu cả, thưa Đại vương. Con mà ta bắt được mới là con tốt nhất, bây giờ nó đang mang thai, trong bụng có hơn chục con ếch con, quan trọng nhất là nó là con đực ạ!”
Việc coi ếch như báu vật đúng là sai lầm hơn bao giờ hết.
Văn Tiêu cảm thấy nhức đầu vô cùng, gầm nhẹ một tiếng, đám yêu quái lập tức im lặng, nhìn anh chằm chằm: “Đại vương, ngài không thích những báu vật này sao?”
Tất nhiên là không, ai lại đi thích ếch cơ chứ?
Văn Tiêu âm thầm phỉ nhổ, lạnh lùng ngẩng đầu: “Tên kia? Mang con ếch đực có thai tới đây, để bổn vương xem nào.”
Làm thế nào một con ếch đực có thể mang thai được? Điều này không hề khoa học chút nào!
Trừ khi để anh kiểm tra.
Hồ yêu khinh thường liếc nhìn đám yêu quái xung quanh, vui vẻ ôm con ếch bụng to đi về phía trước: “Đại vương nhìn xem.”
Mãng xà lớn cúi đầu, con ngươi thẳng đứng màu vàng kim đầy ngạc nhiên, quả thực là một con ếch đực, và… Trong bụng nó cũng thật sự có con! Hơn nữa không phải là nòng nọc mà là những quả trứng màu trắng!
Trong thế giới tu tiên, khả năng thấu thị không còn là siêu năng lực gì quá siêu phàm, Văn Tiêu có thể nhìn ra được bí ẩn trong bụng con ếch trong nháy mắt.
Thế giới quan của Văn Tiêu bị chấn cmn động rồi.
“Anh Văn, anh đang nhìn gì thế?”