Bộ quần áo trắng lạnh được làm bằng vảy và bám chặt vào cơ thể, phác thảo những đường nét cơ bắp rõ ràng, cơ ngực mơ hồ hiện rõ ở đường viền cổ áo mở rộng.
Đại Mỹ nhìn anh từ trên xuống dưới, mắt liếc ngang ngực, lông mày cong lên, chân thành nói: “Đúng là rất thông minh.”
Văn Tiêu cầm đũa, khó chịu kéo cổ áo.
Sao mình cứ cảm thấy có gì đó sai sai ấy nhỉ?
“Anh Văn, anh mau ăn đi, thịt xông khói này ngon lắm.” Đại Mỹ gắp một đũa thịt xông khói gắp vào bát anh.
Miếng thịt xông khói và cơm hòa quyện vào nhau, mỡ từ thịt xông khói chảy ra, thấm vào cơm, hai mùi thơm hòa quyện vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
Bị mùi thơm của thịt xông khói chiếm hết đầu óc, Văn Tiêu đột nhiên không còn tâm trí để ý đến những chuyện khác, anh lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ, tập trung vào ăn cơm.
Mãng xà tu vi cao, tuy đã nhịn ăn nhưng đối với Văn Tiêu mà nói, thói quen ăn uống hình thành mười tám năm qua không thể thay đổi trong một lúc được, cho dù không đói cũng vẫn nghĩ đến chuyện ăn uống .
Bát cơm nhanh chóng chạm tới đáy, Văn Tiêu nhồm nhoàm nói: “Đừng gắp cho tôi nữa, cậu mau ăn đi.”
Đại Mỹ không ngừng gắp đồ ăn cho anh, Văn Tiêu nhịn không được, cảnh giác bảo vệ bát ăn: “Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cậu phải kiềm chế, không được thích tôi đâu. Tôi là yêu quái, cậu là người, người và yêu khác biết, hơn nữa còn vấn đề sinh con đẻ cái, chúng ta sẽ không có kết quả đâu.”
Đại Mỹ: “...”
Đại Mỹ: “Ồ.”
Chỉ có một bát cơm đã đưa cho Văn Tiêu, Đại Mỹ gắp một cái bánh bao, ăn miếng được miếng không.
“Cậu không thích bánh bao à? Hay là tôi cho cậu chút cơm nhé?” Văn Tiêu nhìn mấy miếng cơm còn sót lại, có hơi xấu hổ: “Lần sau muốn ăn thì cứ nói thẳng với tôi, tôi sắp ăn hết rồi đây này.”
Đại Mỹ cười: “Không sao đâu, tôi không đói.”
Văn Tiêu thấy vẻ mặt của y không hề giả tạo thì nhăn mũi nói: “Không đói thì sao cậu lại mang nhiều đồ ăn về như vậy chứ?”
Đồ ăn trải đầy một bàn, đủ cho hai người đàn ông trưởng thành ăn trong một bữa.
“Hai bác nhiệt tình quá, họ thấy tôi gầy nên bảo tôi ăn thêm.” Y sờ mặt mình: “Anh Văn, anh có thấy tôi gầy không?”
Có gầy hay không thì anh không biết, nhưng thực sự rất đẹp.
Văn Tiêu nhếch môi, xinh đẹp đúng là tốt thật, có thể xin thêm đồ ăn, ghen tị quá đi. Nếu sau này trở thành một tên ăn xin trên đường phố, Đại Mỹ chắc chắn sẽ là vua của giới ăn xin.
Mẹ nó, cái thế giới dựa vào khuôn mặt chết tiệt này.
“Tiểu ác ma” vung tay mỉm cười tà ác, Văn Tiêu cầm một cái bánh bao nhét vào trong tay Đại Mỹ, ân cần nói: “Ăn nhiều vào, phải mập thêm chút nữa.”
Người ta thường nói, da trắng che hết cái xấu, cân nặng sẽ phá hủy tất cả, tăng cân thì sẽ không còn đẹp nữa!
Khi đó sẽ không còn ong bướm dòm ngó Đại Mỹ nữa.
Mình đúng là thiên tài mà!
Dưới sự giám sát của Văn Tiêu, Đại Mỹ ăn thêm một cái bánh bao nữa rồi ngồi phịch xuống ghế đá, than ngắn thở dài.
Văn Tiêu lấy làm khó hiểu: “Chỉ là hai cái bánh bao thôi mà, cậu là một người đàn ông trưởng thành mà sao khẩu phần ăn ít quá vậy?”
Những chiếc bánh bao này chỉ to bằng nắm tay, con trai ở trường anh ai cũng có thể ăn ba bốn cái.
“Tôi không ăn nổi nữa, hình như đã lâu rồi tôi chưa ăn nhiều như vậy.” Đại Mỹ thấp giọng lẩm bẩm, nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: “Căng cứng rồi, anh Văn sờ thử đi.”
Lòng bàn tay anh truyền đến cảm giác mềm mại, theo hô hấp lên xuống, động tác của Văn Tiêu chợt dừng lại, trong đầu hiện lên một những suy nghĩ hỗn loạn.
Chơi NP trong bối cảnh xã hội một vợ một chồng, nhân vật chính bị một nhóm người cưỡng ép và cuối cùng mang thai một đứa trẻ. Vì bị ép buộc cùng lúc nên không thể biết đó là con của ai nên bị bọn chúng trừng phạt nhốt trong một căn phòng tối, đợi sau khi đứa trẻ được sinh ra xem đó là con của ai rồi mới quyết định nhân vật chính sẽ kết hôn với ai.
Chà, khi đọc truyện, anh cảm thấy phương pháp này rất... thông minh, dường như không phải là thứ mà con người có thể nghĩ ra được.