Bạch Nguyệt Quang Muốn Giúp Tôi Nuôi Con

Chương 15

Khương Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nhảy xuống ghế, đặt bát đĩa và đũa vào bồn rửa, rồi mới đi ra phòng khách.

Tại bàn ăn.

Khương Nguyệt chống cằm nhìn con trai, cảm thấy cậu bé lớn lên trông còn sắc bén hơn cả mình, liền trêu chọc: "Anh Nhiên à, sao anh hung dữ thế?"

Vẻ mặt của Khương Phỉ Nhiên đơ cứng, đôi mắt xanh hiện lên một tia nghi hoặc, như thể cậu bé đang thực sự suy ngẫm về lời nói của Khương Nguyệt, cho đến khi nghe được tiếng cười khúc khích của mẹ, cậu bé mới ý thức được rằng mình bị trêu đùa, khiến cậu vô thức mím môi lại.

Khương Nguyệt không dám trêu chọc con trai quá mức, vừa múc một thìa trứng chưng trộn với cơm, vừa vô thức thuật lại một loạt thông số mình vừa nhìn thấy, thật kỳ lạ là những số liệu này một chút cô cũng không quen biết, nhưng không biết tại sao nó lại được khắc sâu trong đầu của cô.

"Mẹ muốn làm ra sản phẩm này à?" Khương Phỉ Nhiên đột nhiên hỏi.

Khương Nguyệt sửng sốt một chút: "Hả?"

Khương Phỉ Nhiên nhắc nhở: "Những gì mẹ vừa đề cập là thông số thử nghiệm của mẫu gimbal "H" mới nhất của Khương thị, nhưng chúng chưa được sản xuất. Gần đây ... công ty của Cảnh Dật Trạch đang tiến hành thu mua lại Khương thị và mục tiêu của ông ta là giành được các thông số của mẫu thử nghiệm này."

Thấy Khương Nguyệt kinh ngạc, cậu bé liền giải đáp: "Trước đây mẹ từng đưa con đến công ty, cho con xem tài liệu thường ngày của mẹ, nên con cũng có chút hiểu biết."

Khương Nguyệt im lặng không nói gì.

Lại là Cảnh Dật Trạch, đây là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên này trong ngày hôm nay.

Người anh rể trong trí nhớ của cô này.... có liên quan gì đến tình cảnh hiện tại của cô sao?

Cô miễn cưỡng đè nén lại rất nhiều thắc mắc trong lòng mình, theo bản năng không muốn tìm hiểu về vấn đề này, thay vào đó, cô lại vui đùa về một chuyện khác trong chủ đề này: “Còn những thông số của "Sùng Minh" thì sao? Con cảm thấy nó so với "H" thì cái nào hơn?”

Hai dòng này đều là dòng gimbal, chúng được thiết kế để chuyển giao công nghệ hệ thống điều phối và ổn định tự động không người lái sang chụp cầm tay, nhằm đạt được chất lượng hình ảnh rõ nét và cân bằng trong quá trình quay chụp, sự phát triển của công nghệ gimbal sẽ làm giảm trọng lượng cần thiết của thiết bị cho việc chụp ảnh hàng ngày và thậm chí có thể đáp ứng nhu cầu quay phim truyền hình, đồng thời nó cũng được các nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp vô cùng yêu thích.

Nghe được những lời này của Khương Nguyệt, trong mắt Khương Phỉ Nhiên hiện lên chút do dự.

Nhưng ngay sau đó, cậu bé đã thành thật nói: “Ở góc độ của nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp, thì ‘Sùng Minh" không vượt trội bằng "H".

Khương Nguyệt kiên định nhìn cậu bé, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở dài, đây có lẽ là nguyên nhân tại sao nhưng thông số này được khắc ghi trong đầu mình.

Khương Phỉ Nhiên dừng một chút, đột nhiên lại nói: "Nếu chúng ta không đi con đường chụp ảnh chuyên nghiệp, mà đi theo con đường của người tiêu dùng bình thường thì sao?"

Đại khái là bởi vì tính cách của cậu bé quá trưởng thành, Khương Nguyệt khó có thể coi cậu như một đứa trẻ, nên khi nghe được những lời này của cậu, không khỏi nhướng mày lên.

Khương Phỉ Nhiên lấy điện thoại ra, chiếu cho Khương Nguyệt xem một đoạn video hậu trường của Lục Hàn Chi, video rất ngắn chỉ có mấy chục giây, sau khi xem xong, liền hỏi: “Mẹ cảm thấy như thế nào?”

Khương Nguyệt uyển chuyển nói: "... Mẹ xem chưa đủ."

Chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi sao có thể quay được hết vẻ đẹp của Lục Hàn Chi!

Khương Phỉ Nhiên: "..."

Cậu nghĩ tới một câu thành ngữ, du͙© vọиɠ che mờ tâm trí.

Khương Nguyệt cười lớn: "Mẹ hiểu rồi, Anh Nhiên của mẹ đúng là một thiên tài trẻ tuổi!, mẹ sẽ chú ý đến xu hướng phát triển của những video ngắn này.”

Nếu người bình thường đều yêu thích quay video, thì những video được quay bằng các thiết bị thông thường sẽ không thể đáp ứng được các yêu cầu về cân bằng hình ảnh, do đó đây là thời điểm tốt nhất đưa hệ thống gimbal vào thì trường.

Khương Phỉ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ tới điều gì đó, khéo léo nói: “Trên mạng đang có người lan truyền một số chuyện về Lục Hàn Chi, nếu mẹ có nhìn thấy thì cũng đừng để ý tới nhé..."

Khương Nguyệt nghe được lời này, lập tức đỏ mặt.

Chuyện này là chuyện gì?

Câu chuyện tình cảm của người mẹ bị con trai nhìn thấy?

Cô dùng đũa căng thẳng khuấy cơm, ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Không có gì to tát, chỉ là không đúng thời điểm mà thôi...” Nghĩ nghĩ, Khương Nguyệt lại nói thêm: “Sự nghiệp của cô ấy vừa mới bắt đầu, chắc chắn sẽ không công khai thừa nhận, nhưng điều đó không quan trọng, mẹ tự mình hiểu rõ là được”.

Vừa nói, khóe miệng cô vừa nhếch lên, thậm chí còn đang nghĩ xem có nên đăng ký một tài khoản nhỏ, lén thích và đăng lại hay không.

Khương Phỉ Nhiên: "..."

Khương Phỉ Nhiên: "?"

Vài giây sau, cậu bối rối hỏi: “Có tin đồn Lục Hàn Chi nɠɵạı ŧìиɧ với người khác, mẹ thật sự hy vọng đó là sự thật à?"