"Trời ơi, đã tám giờ rồi à? Ôi, mẹ quên mất bữa tối, hai con đợi lâu lắm rồi phải không? Xin lỗi, xin lỗi, mẹ... mẹ có thể gọi điện đến tiệm cơm gần đây để đặt đồ ăn được không?” Khương Nguyệt cẩn thận nhìn về phía con trai mình, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy.
Dù sao thì buổi chiều sau khi trở về, cô đã cố ý nói với Khương Phỉ Nhiên rằng, bữa tối hôm nay sẽ do cô phụ trách, nhưng...
Sắc mặt Khương Phỉ Nhiên vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ khí ôn hòa đáp: "Không sao đâu mẹ, bữa tối con đã chuẩn bị xong rồi, giờ mẹ chỉ cần ra rửa tay ăn cơm thôi."
Khương Nguyệt chán nản đi theo con trai, lấy đồng hồ báo thức ra hẹn giờ nấu cơm, thầm thề rằng bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ chăm chỉ học kỹ năng nấu nướng để chuẩn bị những bữa ăn ngon cho con trai và con gái của mình, lịch trình của cô ngoài việc bổ sung kiến thức để đến công ty càng sớm càng tốt, thì nay có nhiều thêm một việc đó là học kỹ năng nấu ăn.
Việc nào cũng khó khăn đối với cô.
Bởi vì sự gián đoạn này, Khương Nguyệt không có thời gian nghĩ đến chuyện của Lục Hán Chi nữa, ngồi vào bàn ăn, cô vô thức suy nghĩ về một số thông số... mặc dù từ nhỏ cô đã học giỏi, từng giành được chức vô địch trong một cuộc thi mô hình máy bay, vào thời điểm 8 năm trước công ty của gia đình cô cũng đang chuẩn bị bước vào thị trường máy bay không người lái, tuy nhiên nếu chỉ dựa vào những điểm kiến thức này, thực sự vẫn chưa đủ để đối đầu với công nghệ của 8 năm sau!
Nhất là hiện tại công ty của cô còn hoạt động trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển máy bay không người lái bao gồm mọi thứ từ công nghệ chip, công nghệ định vị, công nghệ điều khiển chuyến bay đến công nghệ truyền hình ảnh... Mỗi mô-đun đều liên quan đến vô số chi tiết, một học sinh trung học như cô trong thời gian ngắn căn bản không thể nhanh chóng nắm bắt được, chưa kể mọi khía cạnh quản lý công ty đều đang chờ đợi cô.
May mắn thay, cô lại có thể cứu được mình, Khương Nguyệt phát hiện những kiến thức kia đã khắc sâu vào trong cơ thể này, giống như một chiếc tủ bị khóa, chỉ cần có từ khoá liên quan chạm vào cửa tủ, nội dung chứa bên trong sẽ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cô, như thể cô đã ghi nhớ nó hàng nghìn lần vậy, nên việc trước mắt bây giờ của cô đó là mở khóa càng nhiều nội dung càng tốt.
"...Mẹ ơi?" Ngày mai Khương Phỉ Nhiên cũng phải đi học, cậu đang định bàn bạc với Khương Nguyệt về việc đón Kỳ Kỳ tan trường, nhưng lại thấy cô không có phản ứng gì, đành nhịn không được mà gọi lại thêm lần nữa.
Khương Nguyệt đang dùng đũa gắp những miếng thịt viên trong đĩa súp, cô đã thử mấy lần nhưng chỉ có thể nhìn những viên thịt thoát ra ngoài nên đành buồn rầu nhăn mặt nhìn đĩa súp trước mặt.
Khi Khương Nguyệt hồi phục lại tinh thần, khóe mắt cô nhận ra vẻ mặt đau khổ của cô con gái nhỏ, vô thức dùng đũa chọc một viên thịt thả vào bát của cô bé, mà cùng lúc đó, Khương Phỉ Nhiên cũng làm như vậy.
Khương Kỳ sửng sốt một chút, nhìn hai miếng thịt viên nằm cạnh nhau trong bát của mình, đầu tiên cô bé ngọt ngào cảm ơn Khương Nguyệt và Khương Phỉ Nhiên, sau đó lại do dự nhìn xuống bát cơm nhỏ, số lượng cơm trong bát chỉ còn đủ để ăn một viên thịt, phải làm gì với viên còn lại đây? Mình nên ăn cái nào thì tốt hơn?
Đúng là một gánh nặng ngọt ngào! Khương Kỳ bắt chước người lớn thở dài, sau đó lặng lẽ đứng thẳng người, sờ bụng suy nghĩ xem mình có thể ăn hết hay không.
Cùng lúc đó, Khương Nguyệt quay sang Khương Phỉ Nhiên hỏi: "Vừa rồi con muốn nói gì với mẹ thế?”
Khương Phỉ Nhiên lặp lại lời nói lúc nãy: "Ngày mai con sẽ bắt đầu đi học, buổi chiều Kỳ Kỳ tan học lúc 4 giờ 50, nhưng con mãi đến 5 giờ 40 mới tan học, cho nên những ngày này..."
Khương Nguyệt nghe vậy liền hiểu ý của cậu bé, có chút kinh ngạc nhìn con trai, sau đó cười nói: "Chuyện này thì con yên tâm đi,
mẹ nhất định sẽ không quên đón con bé khi nó tan học, chiều nay mẹ đã chào hỏi với tài xế rồi.” Sau đó, cô nhỏ giọng thì thầm một câu, trước đây mình sống vô trách nhiệm như vậy sao? Chuyện gì cũng ném cho con trai làm hết à?
Nghe được tiếng cô lẩm bẩm, Khương Phỉ Nhiên nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là không phải vậy rồi mẹ, chỉ là dì Hứa đã nói cho con biết về tình trạng sức khoẻ của mẹ, nhờ con chú ý nhắc nhở mẹ một ít chuyện."
Khương Kỳ không hiểu hai người đang nói gì, sau khi ăn xong bữa tối, cô bé nghi hoặc nhìn hai người, rồi nói: “Con ăn xong rồi, mẹ, anh, con có thể đi xem gấu lớn và gấu nhỏ một lát không."
Khương Nguyệt cười tủm tỉm đáp: "Đương nhiên rồi con yêu."
Khương Phỉ Nhiên nghiêm túc quy định: "Chỉ được xem một tiếng thôi đấy, bài tập về nhà em còn chưa làm xong đâu."