Khương Nguyệt vẫn đang giả vờ ngượng ngùng: “Mẹ không phải người khác..."
Nói được nửa chừng, cô chợt nhận ra điều mình vừa nghe là gì.
"Chỉ là tin đồn thôi! Đều là giả! Không có năng đâu!" Khương Nguyệt gõ đũa kiên quyết nói, trong lòng lặng lẽ đánh trống.
“Đương nhiên là giả...”
Bên trong Văn phòng Phó Chủ tịch tại Tòa nhà Starlight.
Lục Hàn Chi nhìn Giám đốc quan hệ công chúng đang ngồi cạnh mình, sau đó lại cong cong đôi mắt nhìn Hứa Khải tựa như đang tự nhiên mỉm cười, thâm ý nói: “Tôi chỉ thích một người, hơn nữa Hứa tổng cũng biết người đó.”
Hứa Khải: "..."
Giám đốc quan hệ công chúng: "?"
Sau khi giám đốc quan hệ công chúng rời đi, Hứa Khải ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, bắt chéo chân, nheo mắt nhìn Lục Hàn Chi: "Câu vừa rồi của cô là có ý gì?"
Khóe miệng của Lục Hàn Chi cũng cong lên, khiến nụ cười trong mắt cô trông chân thực hơn. Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy trắng như tuyết với thiết kế dây đeo so le ở phần thân trên, làm nổi bật vòng eo thon gọn, làn da trắng nõn như ngọc bích, cùng đường nét xương quai xanh và bờ vai đẹp mắt, đường viền đung đưa treo chéo từ đầu gối uốn cong, khiến khí chất của cô trông thật trong sáng và ngây thơ.
Cô khẽ hé đôi môi mỏng, nhìn Hứa Khải, hỏi: "Ý ở trên mặt chữ... Tôi thích Khương Nguyệt, Hứa tổng không phải vẫn luôn biết sao?"
Hứa Khải hơi mím môi, hôm nay cô chỉ muốn gọi Lục Hàn Chi lên để hỏi một chút về bài đăng này, để bộ phận quan hệ công chúng có thể phản ứng chính xác mà thôi.
Nhưng không lâu sau, cô vẫn trả lời thẳng thắn: “Tôi biết điều đó, cho nên?"
Nụ cười của Lục Hàn Chi trở nên thân thiện hơn, nhưng lời nói cô thốt ra lại có vẻ hơi hung hãn: “Cho nên tôi vẫn luôn tò mò, tôi đã làm gì khiến Hứa tổng không hợp mắt, đến mức muốn làm mọi cách để ngăn cản mối quan hệ giữa tôi và cô ấy?”
“Chẳng lẽ Hứa tổng cũng thích cô ấy sao?” Cô cười nửa miệng, hạ giọng hỏi với giọng đùa cợt.
Hứa Khải: "..."
Hứa Khải không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào bàn làm việc của mình, cũng không hề tức giận trước những suy đoán vô căn cứ kia, một lúc sau cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lục Hàn Chi như một con dao sắc bén: “Tôi không ghét cô, chỉ là cô và cô ấy không hợp nhau mà thôi.”
"Cô không biết A Nguyệt đã trải qua những chuyện gì, cô cũng không thể giúp được gì cho cô ấy ..."
Sự mỉa mai trong mắt Lục Hàn Chi càng đậm hơn, cô vặn lại: “Hứa tổng nói như vậy, tôi rất cũng tò mò, khi chị gái cô ấy gặp tai nạn xe hơi vì chồng cũ, khi cha cô ấy qua đời trên chuyến bay trở về nước, khi cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, phải một mình nuôi những đứa con do chị gái để lại... và ngay cả bây giờ khi tập đoàn Khương thị đang dần sụp đổ, thì Hứa tổng đã làm gì để giúp cô?
Sắc mặt Hứa Khải đột nhiên thay đổi do lời nói sắc bén kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "Ai nói với cô những điều đó!"
Thấy cô ấy lo lắng như vậy, Lục Hàn Chi thở phào nhẹ nhõm, xem ra những điều này quả thực là đúng.
Đồng thời cảm thấy đầu lưỡi của mình đắng nghét khó tả... Nhiều chuyện xảy ra như vậy, nhưng Khương Nguyệt chưa bao giờ tiết lộ ra manh mối nào về những chuyện này trước mặt cô, chẳng lẽ ngay từ đầu con đường cô đi đã sai sao?
Khi trái tim cô tự hỏi ngàn lần, thì cô vẫn bình tĩnh đáp: “Tất nhiên là tôi có cách của riêng mình”.
Hứa Khải nhìn cô với ánh mắt sợ hãi.
Lúc đầu, cô chỉ nghĩ rằng cô ấy là một sinh viên mới tốt nghiệp bị ám ảnh bởi tiền bạc, muốn kiếm tiền trong vòng tròn âm u này, thậm chí còn muốn lợi dụng tình cảm của Khương Nguyệt để có được tiền và tài nguyên bằng bất cứ giá nào ... Nhưng gần đây Lục Hàn Chi lại mang đến cho cô cảm giác rằng, từ trước đến nay mình đã nhìn lầm rồi, dường như đằng sau người phụ nữ này có một thế lực lớn không xác định chống lưng cho.
Cô không biết liệu cô ấy có quan hệ với một nhà tài trợ lớn hơn hay điều gì khác không.
Tất nhiên, chính vì điều này mà Hứa Khải theo bản năng cảnh giác với việc Lục Hàn Chi đến gần Khương Nguyệt, hơn ai hết cô hiểu rõ rằng, cuộc sống của Khương Nguyệt đã đủ khốn khổ, gia đình mất hết, sự nghiệp của cô ấy cũng bị ảnh hưởng nặng nề, nếu có người muốn dậu đổ bìm leo thì mọi việc sẽ càng trở nên tồi tệ hơn...
Hứa Khải không muốn nhìn thấy hậu quả như vậy.
Cô nhìn sâu vào mắt Lục Hàn Chi như đang cảnh cáo, đồng thời cũng như đang cảnh cáo người đứng phía sau: “Dù sao thì sự tò mò của cô đã được thỏa mãn, tôi không muốn cô nhắc lại những chuyện này trước mặt A Nguyệt nữa, cho dù người đứng sau cô là ai, nếu cô dám làm gì tổn thương cô ấy, tôi sẽ không bao giờ buông tha cho cô."
Lục Hàn Chi cười phản công: “Cô định làm gì tôi?”
Hứa Khải nghẹn lời, một lúc sau mới trợn mắt, chậm rãi cầm tập hồ sơ trên bàn, tựa lưng vào ghế: “Vừa mới nổi tiếng đã dính scandal, Lục Hàn Chi, người giống như cô ở trong vòng này tôi thấy rất nhiều, nhưng có mấy ai có thể trở thành đỉnh lưu? Có mấy ai có thể chuyển hình thành công? Cô có muốn tôi đếm thay cô không? Đừng nghĩ rằng mình có chỗ dựa, mà làm việc mất phương hướng.”