Vừa bước vào phòng khách, ánh mắt của Khương Nguyệt đã bị thu hút bởi chiếc cửa sổ sát đất rộng rãi và sáng sủa, thấy rõ ở bên ngoài, nắng vàng tràn ngập sân, bãi cỏ được cắt tỉa cực kỳ gọn gàng xanh tươi, bên trong là hồ bơi nhỏ màu xanh lam, Khương Nguyệt bị khung cảnh này gợi lại ký ức, khiến cô nhớ về ngôi biệt thự nằm trong khu vực sang trọng nhất của Thành phố Thâm Quyến của mình.
Cô thậm chí còn nhớ ra tuần trước, mình vừa thay thế chiếc ghế sofa cũ thành mẫu mới nhất màu vàng kim, nhìn rất sang trọng và cao cấp.
"Cô tới rồi?"
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
Khương Khuyệt như ngừng thở, quay người lại với vẻ lo lắng mà chỉ mình cô biết, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn rất kinh ngạc trước vẻ ngoài trưởng thành của Lục Hàn Chi.
Ống kính lạnh lùng không thể thưởng thức hết vẻ đẹp của cô ấy, đặc biệt là đôi mắt cười đào hoa kia, nó lấp lánh như sao trên trời, chỉ cần một cái liếc mắt của cô ấy thôi cũng có thể thu hút được trái tim và tâm hồn của bao người.
Làn da trắng ngọc trong suốt như pha lê của cô ấy giống như những bông tuyết, chiếc váy thon thả tôn sùng hôn lên mắt cá chân, bên hông có một đường cắt xẻ mỏng manh, khiến đôi chân dài như ẩn như hiện, làm người ta phải suy nghĩ miên man.
Khương Nguyệt đang mê mệt thì đã bị giọng nói lạnh lùng của Lục Hàn Chi đánh thức: “Hợp đồng để trên bàn, cô có thể xem trước một chút.”
Khương Nguyệt chớp mắt, bất đắc dĩ mà nhìn sang chỗ khác, gật đầu rồi nhìn theo ánh mắt của cô ấy để tìm bản hợp đồng không biết tên kia.
Mười phút sau...
Khương Nguyệt ngồi trên ghế sofa, xem xong bản hợp đồng nhưng trong đầu chỉ còn đọng lại một dòng chữ "Tôi sẽ đưa tiền cho cô, với điều kiện cô phải để cho tôi muốn làm gì cô thì làm”, cô liếʍ môi, nhìn về phía Lục Hàn Chi với vẻ mặt không chắc chắn.
Đối phương đang cầm trong tay một cốc rượu trắng, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, cô ấy hơi cong môi, chỉ về phía cửa: “Không muốn ký thì đi đi, không tiễn.”
Khương Nguyệt cảm thấy cổ họng mình càng ngày càng khát, cô có chút bối rối trước "hạnh phúc" đột ngột này, theo bản năng đáp lại: "Ngược lại cũng không phải..."
Vừa nói, cô vừa gỡ chiếc nơ bướm quanh cổ ra, lớp vải lụa lỏng lẻo lập tức rơi xuống, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng khe hở hình chữ V đầy nguy hiểm...
Khương Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô ấy, trên mặt có chút ngượng ngùng cùng khẩn trương, nhưng lại càng nóng lòng muốn thử: "Nếu bây giờ ký hợp đồng, tôi có thể thực hiện nghĩa vụ của mình không?"
Cảm thấy mình quá thẳng thắn, có thể khiến kim chủ sợ hãi, vì thế Khương Nguyệt khéo léo giải thích: "Ý tôi là, mua đồ đều có thời gian dùng thử, cô có muốn kiểm tra hàng trước không?”
Lục Hàn Chi: "..."
Trong mắt Lục Hàn Chi lóe lên những cảm xúc phức tạp.
Nhưng rất nhanh, cô liền cầm lấy cốc rượu trắng, tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, đôi chân thon dài bắt chéo, váy bên hông xẻ ra, một màu trắng chói lóa đập vào mắt Khương Nguyệt.
Người toát ra vẻ cám dỗ dường như không chú ý đến cảnh tượng vô tình lộ ra, cô chỉ cong môi nheo mắt, làm người khác khó phân biệt được nụ cười trong mắt cô là thật hay giả: “Được.”
Lục Hàn Chi trả lời dứt khoát, rồi chỉnh lại tư thế ngồi thoải mái hơn, chiếc dây váy nằm trên bờ vai mảnh khảnh kia, cũng không hề che đi đường cong quyến rũ của xương quai xanh, mà theo chuyển động lắc lư của cô ấy, như thể sắp tuột xuống bất cứ lúc nào, bộ dáng trông như đang để người khác làm muốn làm gì thì làm vậy.
Hai mắt Khương Nguyệt mở to, nhất thời không phân biệt được ai mới là người cần kiểm tra "hàng".
Thấy cô không nhúc nhích, nụ cười trong mắt Lục Hàn Chi càng đậm, nhưng trong đó lại ẩn chứa một chút mỉa mai không rõ, khiến Khương Nguyệt cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“Sao rồi?” Cô chậm rãi mở miệng, như thể đang hỏi Khương Nguyệt có tâm muốn làm chuyện xấu mà không có gan làm sao?
Khương Nguyệt vốn đã căng thẳng, bị cô ấy kích như vậy, theo bản năng đứng dậy, nghiêng người về phía Lục Hàn Chi, muốn bắt chước những gì đã thấy trên TV, quàng tay qua vai đối phương, rồi sau đó trao cho nhau một nụ hôn lãng mạn, nhưng khi định nhấc tay lên thực hiện cô lại không biết đặt tay vào chỗ nào.
Cuối cùng, tay Khương Nguyệt không chút dấu vết nhéo xuống lớp da mềm mại của ghế sofa dưới người, nhắm mắt lại, cúi người tới trước môi Lục Hàn Chi...
Đôi môi kia mềm mại hơn bất kỳ nhãn hiệu thạch nào mà Khương Nguyệt từng nếm qua, cô muốn nắm giữ nó hoàn toàn, nhưng nhịp đập ầm ĩ trong l*иg ngực khiến cô lo lắng sẽ bị đối phương phát hiện, nên chỉ có thể duy trì kề sát, không dám làm một cử động nhỏ nào, rồi âm thầm hít một hơi thật sâu.
Ở góc nhỏ nào đó trong trái tim có một nụ hoa đang lặng lẽ nở và đung đưa nhẹ nhàng theo gió vì quá vui sướиɠ.
Lục Hàn Chi chờ đợi, chờ đợi, lại không đợi được động tác tiếp theo của người trước mặt.