Bạch Nguyệt Quang Muốn Giúp Tôi Nuôi Con

Chương 10

Nghĩ tới ý tứ của Lục Hàn Chi trong cuộc điện thoại đầu tiên kia, lại nhìn tình thế khó xử hiện tại của gia đình, trong lòng Khương Nguyệt không khỏi lẩm bẩm, ánh mắt thậm chí còn vương vấn nhìn cổ tay, nghĩ rằng nếu cô rao bán gấp chiếc đồng hồ này, có lẽ vẫn được 180 vạn.

Suy cho cùng... Dù có khó khăn khổ cực đến mấy, cũng không thể để con cái khổ cực theo mình được, đúng không?

Hứa Khải: "..."

Giờ thì cô đã biết não bộ của Khương Duyên sẽ không bao giờ hồi phục được.

Hứa Khải do dự muốn nói lại thôi, mãi nửa ngày sau mới quyết định làm một việc thực tế, cam chịu số phận bắt đầu hẹn gặp bác sĩ quen biết, để chuẩn bị đưa Khương Nguyệt đi làm một cuộc kiểm tra lớn.

Khương Nguyệt nhìn sắc mặt của cô ấy, bắt đầu thấy cảm thấy hoang mang, vừa định hỏi lại thì lại nghe Hứa Khải ném ra một câu hỏi: "Chiều nay cậu có rảnh không? Chúng ta đến gặp bác sĩ sớm chút..."

"Tớ có hẹn rồi." Khương Nguyệt thành thật trả lời.

Động tác gõ phím của Hứa Khải dừng lại, kinh ngạc nhìn cô: “Với bộ óc hiện tại của cậu, cậu còn có đủ can đảm đi ra ngoài để làm bẽ mặt mình sao?"

Khương Nguyệt nhìn sâu vào mắt cô ấy: “Nếu quay lại mười năm trước, với bộ não hiện tại của tớ, tớ cũng không cần phải dùng máy tính mới làm được toán lớp một đâu.”

Hứa Khải thẹn quá hoá giận: “Chỉ một lời thôi “cút”, tớ chỉ nói một lần này thôi."

Khương Nguyệt mỉm cười, dùng thìa sứ hớp một ngụm canh, một lúc lâu sau mới chần chừ mà phun ra cái tên: "Lục Hàn Chi."

Hứa Khải không nói nên lời, hận rèn sắt không thành thép mà chỉ chỉ vào cô, Khương Nguyệt chột dạ cúi đầu...

Mối tình thầm kín này từ trước đến nay luôn được giấu kín nhưng đột nhiên mọi người xung quanh đều biết chuyện, khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ.

Không khí trên bàn ăn lâm vào yên lặng, chỉ còn lại giọng nói của Khương Phỉ Nhiên và Khương Kỳ cùng tiếng TV trong phòng khách vang lên.

Kỳ Kỳ chậm rãi làm theo lời dạy, thấp giọng lặp lại: "Mèo con kêu meo meo cún con kêu gâu gâu~ gà kêu... ừm..." Giọng nói trẻ con non nớt bị mắc kẹt.

Khương Phỉ Nhiên kiên nhẫn nhắc nhở: "Gà kêu như thế nào?"

Khương Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tớ có thể!"

Khương Phỉ Nhiên: "..."

Khương Kỳ ngơ ngác nhìn về phía bàn ăn.

Hứa Khải cầm đũa gõ vào đầu cô, hạ giọng mắng: “L*иg sắt không nhốt được con gà làm bằng nước là cậu phải không?”

Khương Nguyệt che đầu lại, phản bác: "Không phải, tớ vừa mới chợt nhớ tới hôm qua lướt weibo gặp câu này, nên muốn hỏi câu này có ý là gì?"

Hơn mười phút sau.

Khương Nguyệt bị bạn mình đánh một trận rồi bị đuổi ra ngoài, trước khi rời đi, cô nhìn thấy Hứa Khải trợn mắt khinh thường, nói với mình một câu: “Ngày nào đó cậu bị cô ta ăn sạch đến mức không còn mảnh xương nào tớ cũng không ngạc nhiên đâu, tối nhớ về sớm đấy, đừng nghĩ đến việc giao con cho tớ, tớ cũng đã đặt lịch hẹn kiểm tra vào sáng mai cho cậu rồi đấy..."

Khương Nguyệt kiên nhẫn nghe, mỉm cười đáp: “Con biết rồi, mẹ Hứa ạ.”

Hứa Khải muốn đánh cô ấy thêm lần nữa, nhưng Khương Kỳ lại đi tới ôm lấy chân cô, giòn tan nói: "Dì Hứa ơi, để con bóc kẹo cho dì ăn nha."

Hứa - không muốn chăm đứa bé - Khải lập tức đồng ý với nụ cười tươi như hoa, cô cúi xuống bế Khương Kỳ lên rồi lau nước bọt dính trên mặt cho cô bé.

Khương Kỳ ôm lấy cổ Hứa Khải, không quên ngoan ngoãn vẫy tay với Khương Nguyệt: "Tạm biệt mẹ, mẹ đi đường cẩn thận nhé, con và anh trai sẽ nhớ mẹ lắm đấy."

Trong lòng Khương Nguyệt mềm nhũn, nhịn không được mà ôm cô con gái nhỏ hôn một cái, sau đó đi đến bên cạnh con trai.

Khương Phỉ Nhiên bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt xanh nhạt lộ ra khí chất lãnh đạm.

Quả nhiên Khương Nguyệt đã do dự, nhưng rất nhanh cảm thấy mình không thể bên nặng bên nhẹ được, liền kiên định cúi người hôn lên má con trai một cái, rồi vui vẻ đi ra ngoài, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của cậu bé.

Sau khi đi xuống dưới lầu Khương Nguyệt tìm được tài xế mà Lục Hàn Chi cử đến, vì đang lo lắng và căng thẳng nên khiến người khác nghĩ rằng cô là người lạnh lùng, kiêu ngạo. Sau khi tài xế xác nhận danh tính, anh ta mở cửa xe cho cô lên rồi bắt đầu lái đi, suốt chặng đường đều yên tĩnh lái xe, không hề có ý định cùng cô nói chuyện.

Không gian yên tĩnh khiến Khương Nguyệt không khỏi chuyển hướng suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của Lục Hàn Chi tìm được trên mạng, trong đầu không ngừng luyện tập cách nói chuyện sau khi gặp mặt.

Cô còn chưa kịp luyện tập xong thì tài xế đã dừng xe, bước xuống mở cửa cho cô và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô Khương, cửa đã mở rồi, cô cứ đi thẳng vào trong là được."

Khương Nguyệt gật đầu cảm ơn, vô thức vén tóc qua tai, cô hối hận vì không mang theo gương để kiểm tra lớp trang điểm của mình.

Dừng lại hồi lâu, nhìn cánh cửa biệt thự nhỏ trước mặt đang mở, Khương Nguyệt hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.