Cô im lặng cười khẩy, nheo mắt nhìn người bên cạnh: "Khương tổng... chưa từng học cách lấy lòng người khác phải không?"
Tâm của Khương Nguyệt trong nháy mắt bị đánh bại, khi mở mắt ra, cô mới nhận ra mình vừa hôn lên môi đối phương.
Vì không muốn mất mặt hơn nữa trước mặt người trong lòng, Khương Nguyệt ép mình phải nhìn chằm chằm vào sợi dây mảnh trên vai đối phương nghiêm túc trả lời: “Trong phòng khách gió lớn quá, tôi sợ cô sẽ bị cảm lạnh."
"Làm gì mà ngây người ra vậy? Đến lượt cậu rồi kìa." Giọng nói thúc giục từ bên cạnh đột nhiên thu hút sự chú ý của Khương Nguyệt.
Cô đang chìm đắm trong ký ức đột nhiên tỉnh lại, vội vàng đứng dậy, cầm túi hồ sơ khám sức khoẻ đi theo Hứa Khải đến phòng khám, chỉ mới Hứa Khải đến phòng khám, chỉ mới đi được hai bước thì điện thoại rung lên, Khương Nguyệt giảm tốc độ, rồi lặng lẽ nhìn xuống:
Trên màn hình là bài đăng từ một trang diễn đàn nổi tiếng, với tiêu đề đầy tò mò: Trợ giúp khẩn cấp! Xin hỏi con gái với con gái làm chuyện đó như thế nào?
11: "Chuyện đó là chuyện gì? Bạn không giải thích rõ ràng thì sao tôi có thể giúp?"
21: "Mọi người mau đến xem! Ở đây có một người lương thiện! Mau cách ly cô ta đi!"
1: "Đêm qua tôi cùng chị gái đã làm một vài chuyện vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở ngoài hành lang, chị ấy rất vui sướиɠ, còn cô bé của tôi thì đầy nước... Để biết thêm chi tiết, vui lòng theo dõi xxx"
41: "Làm ơn tới bách hợp cách vách đi! Bạn vào nhầm chỗ rồi!"
Sau khi xem qua vô số câu trả lời, Khương Nguyệt không tìm được thứ gì có ích cho mình, đang do dự có nên bấm vào đường link kia không, thì Hứa Khải đã đè cô ngồi xuống trước mặt bác sĩ.
Nhìn vẻ mặt của cô, bác sĩ cho rằng cô thực sự đã gặp rắc rối với triệu chứng mất trí nhớ, nên ông hết sức tập trung nhìn chằm chằm vào phim chụp X-quang não, một lúc lâu sau, ông đẩy kính lên và nói: “Đại não không có tổn thương gì cả, tôi đề nghị cô nên đến khoa tâm lý ở tầng trên để kiểm tra thêm."
Hứa Khải có chút sốt ruột, cố gắng không tỏ ra quá lo lắng nói: "Nhưng bác sĩ tâm lý ở tầng trên cũng nói không có vấn đề gì?"
Bác sĩ bình tĩnh trả lời cô: "Vậy đề nghị của tôi là tiếp tục quan sát."
Hứa Khải thở dài, bệnh viện này đã là một trong những bệnh viện hàng đầu trong nước, đặc biệt là trong lĩnh vực thần kinh sọ não và tâm lý học, ngay cả họ cũng không tìm ra được nguyên nhân thì những nơi khác càng khỏi cần bàn tới nữa.
Khương Nguyệt thấy cô ấy tức giận, nên sau khi rời khỏi phòng khám liền vội vàng an ủi: "Tình huống của tớ do trời làm, con người không thể can thiệp được, hơn nữa tớ vẫn ổn mà, cậu đừng lo lắng quá.” Chỉ cần cô biết, đầu óc của mình không có vấn đề là được.
Hứa Khải hít một hơi thật sâu, mặc chiếc áo khoác da nhỏ lên người, rồi quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên dòng chữ “Cậu thật ngây thơ".
Khương Nguyệt còn chưa rõ nguyên nhân, thì cô ấy liền nói tiếp: "Có một số việc cậu không nhớ rõ, nhưng tớ phải nói cho cậu biết..."
"Cái khác thì tớ không nói, chỉ là tháng sau, triển lãm các sản phẩm công nghệ cao lần đầu tiên của nước ta sẽ được tổ chức tại Quyên Thành, trước đó cậu đã quyết tâm tham gia triển lãm này, nhưng bây giờ cậu có chút nhận thức nào về nó không? Công ty cậu đã nghiên cứu và phát triển sản phẩm đến trình độ nào cậu biết không? Bây giờ tớ nghi ngờ rằng cậu thậm chí còn không biết công ty của mình làm về cái gì, tớ có thể đợi cậu, nhưng Khương thị sẽ không đợi cậu, Cảnh Dật Trạch càng không đợi cậu." Hứa Khải vừa nói, vừa không nhịn được nhấn nhấn thái dương.
Cô nhìn bộ dạng ngơ ngác của bạn mình, thái dương có chút đau nhức, mệt mỏi thở dài nới: “Lúc cậu mới mất trí nhớ, tớ còn tưởng rằng đây có thể là một chuyện tốt, để cậu có thời gian nghỉ ngơi, nhưng..."
Nhưng ông trời quá tàn nhẫn, không cho Khương Nguyệt một ngụm thở dốc nào. Trước khi cô hai mươi tuổi, gia đình đã ban cho cô rất nhiều ưu đãi, nhưng sau hai mươi tuổi, cô lại bị thu lại cả vốn lẫn lời.
Hứa Khải không nói nữa.
Nhưng Khương Nguyệt lại há miệng thở dốc, chẳng trách hôm qua Lục Hàn Chi lại gọi cô là "Khương tổng", nguyên lai là cô tự mình mở công ty... Nhưng tại sao cô lại mở công ty? Ba và chị gái của cô đã đi đâu?
Vô hình chung, Khương Nguyệt tựa hồ đã bắt được một tin tức khủng khϊếp nào đó, cô giống như bị sóng cuốn vào bờ, phun bọt vào hố cát một cách vô ích, ngay cả không khí cũng trở nên keo kiệt mà loãng dần, phải thật lâu sau mới thốt ra được một câu:
"Cảnh Dật Trạch... Anh ấy không phải là anh rể của tớ sao?"
"Cảnh tổng."
Cùng lúc đó, trong căn biệt thự Tương Sơn tại Quyên Thành.
Một người phụ nữ đặc biệt xinh đẹp với thân hình gợi cảm yếu ớt áp mình vào người đàn ông mặc vest trước cửa sổ sát đất, đầu lưỡi cô ta chậm rãi phát ra âm thanh quyến rũ, khiến cho cánh đàn ông nghe xong liền cam tâm tình nguyện mà yêu thương.