Khương Kỳ nói hơi chậm, nhưng cách phát âm của cô bé cực kỳ rõ ràng, phối hợp với âm thanh mềm mại kia, Hứa Khải đã phải đầu hàng ngay lập tức.
Cô nhặt quả cherry trên bàn lên, xem như bảo bối mà đưa mặt đến trước mặt Khương Kỳ: "Ôi tiểu bảo bối Kỳ Kỳ của dì, nếu con hôn dì một cái, thì dì còn hạnh phúc ăn kẹo nữa cơ.”
Khương Kỳ ngoan ngoãn nghiêm túc gật đầu, hai tay ôm lấy má Hứa Khải, cúi người hôn thật sâu, đến nỗi phát ra một tiếng "chụt chụt".
Hứa Khải bắt đầu trở nên hưng phấn cô lấy bộ tính nhẩm cấp 1 từ trên bàn và bắt đầu gõ các bài toán, căn phòng vốn dĩ đang yên tĩnh bỗng tràn ngập những âm thanh vui tươi và kỳ diệu: "Trở về số 0! Trở về số 0. . Trở về số 0!
Hai giờ mười phút sáng.
Hứa Khải là người đầu tiên được giải thoát, tay cầm cherry đi về phía phòng ngủ: “Tớ lười về quá, nên sẽ ở lại đây một đêm, sáng mai đừng gọi tớ dậy ăn sáng nhé."
Nghe thấy giọng nói của cô ấy, Khương Nguyệt bất giác ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng bạn mình hồi lâu, cuối cùng cười nhẹ một cái.
Bạn bè thì phải như vậy, dù đã lâu không gặp, nhưng chỉ cần nói với nhau một vài câu, đã dễ dàng xoá bỏ đi những rào cản do thời gian tạo ra.
Cô đang cảm nhận sự ấm áp đó, thì có một bàn tay nhẹ nhàng kéo lấy tay áo cô.
Khương Nguyệt cúi đầu nhìn, thấy cô con gái nhỏ đang đứng trước mặt mình xoè tay, lộ ra một quả anh đào to tròn, nói: “Mẹ còn giận Kỳ Kỳ hả? Mẹ hãy ăn một quả cherry của con đi, xem có đỡ hơn không ạ?"
Mặc dù Khương Nguyệt cảm thấy mình chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng lúc này cũng nhịn không được, cúi người bế Kỳ Kỳ lên, cười nói với con bé: “Không giận nữa, mẹ đã sớm hết giận từ lâu rồi, nhưng lần sau con phải làm bài tập sớm chút nhé. “
Cô nhìn cậu bé ngồi bên cạnh rồi nói thêm: “Nhìn này, đã muộn như vậy rồi mà anh con còn chưa ngủ là vì con đó."
Nói xong, cô mở miệng và nhai quả cherry đó luôn.
Kỳ Kỳ ôm cổ cô dùng sức gật đầu, lông mày nhỏ nhíu lại, trên mặt tràn ngập áy náy, cũng không quên quay đầu về phía anh trai rồi nói: "Anh, em xin lỗi, lần sau em sẽ không làm thế nữa.”
Tuy tính tình cậu bé có chút lạnh lùng, nhưng vẫn gật đâu, kiên nhẫn đáp lại em gái: “Ừm.”
Cô bé lại cười vui vẻ, quay đầu nhìn Khương Nguyệt hồi lâu, đột nhiên căng thẳng, vội đặt tay lên môi Khương Nguyệt rồi nói: "Mẹ ơi, quả này có hạt bên trong, không được nuốt xuống đâu, nếu không nó sẽ nảy mầm mọc thành cây trong bụng mẹ đấy.”
Khương Nguyệt nghe vậy liền tức cười, nhưng cũng chỉ đặt con gái nhỏ xuống đất, lấy khăn giấy, nhả hạt bên trong ra, lè lưỡi hướng về phía con gái: “Mẹ không có nuốt đâu, bảo bối yên tâm đi."
Khương Kỳ thở phào nhẹ nhõm.
Khương Phi Nhiên ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi hồi lâu, lúc này mới nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng mở miệng nhắc nhở: “Kỳ Kỳ, em nên đi tắm rồi đi ngủ đi, dạo này mẹ bận rộn lắm, mẹ cũng cần được nghỉ ngơi sớm.”
Cậu bé mím môi nhìn Khương Nguyệt, trong đôi mắt ngọc lục bảo ấy có chút áy náy: "Xin lỗi mẹ, lẽ ra con nên kiểm tra bài tập về nhà của em sớm hơn..."
Khương Nguyệt nhìn cô con gái nhỏ đáng yêu của mình, lại nhìn đứa con trai lớn nghiêm túc, thấy khá thú vị, vẫy tay với cậu bé, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu con."
Có lẽ khi tỉnh dậy cô sẽ trở lại khoảng thời gian trước kia.
Còn chuyện tối nay, cứ coi như đây là một trải nghiệm thú vị khi giúp các con làm bài tập về nhà trong tương lai.
Ôm tâm lý như vậy, Khương Nguyệt lại nhìn căn hộ nhỏ này thêm lần nữa, có lẽ so với người bình thường thì căn hộ rộng hơn 100 mét vuông này không hề nhỏ, nhưng từ nhỏ cô đã quen sống trong biệt thự lớn, quen làm việc gì cũng cần có bảo mẫu giúp đỡ, nên khi thấy mình đột nhiên phải sống trong một căn hộ như thế này, khiến cô cảm thấy có chút chật chội.
Khương Nguyệt đi vòng quanh phòng khách, nhìn thấy mô hình mấy chiếc máy bay không người lái, không biết là đồ trang trí hay công nghệ tương lai, cô có chút ngứa ngáy, nhưng vẫn kìm nén không động vào, quay người đi vào phòng tắm, mò mẫm tìm kiếm chốt mở nước ấm trong vài phút.
Hơn mười phút sau.
Cô bật điều hòa, nằm trên chiếc giường lớn mà cô đã ngủ khi tỉnh dậy trước đó, nhắm mắt lại, cô nghĩ:
Sau khi trở về phải khoe với bố và chị rằng sau này mình sẽ có hai người con, con trai lớn có khuôn mặt cao sang, như thiên thần giáng thế!
Con gái nhỏ trông giống như kem cornetto, mềm mại, tròn trịa và dễ thương, nói không chừng biệt danh của cô bé có thể là bánh trôi nhỏ.
Còn Lục Hàn Chi...
Nghĩ đến cô ấy, hưng phấn của Khương Nguyệt hơi giảm xuống, không khỏi trằn trọc xoay người.
Bên ngoài hành lang ngoài cửa.
Trước khi Kỳ Kỳ chia tay anh trai mình ở cửa phòng ngủ, như một màn ảo thuật, cô bé từ trong túi lấy ra một quả cherry cuối cùng, đưa nó đến trước mặt Khương Phi Nhiên, cười nói ngọt ngào: "Anh ơi, quả này dành cho anh nè, nó cũng to như quả mẹ vừa ăn đấy!"
“Anh đừng nói cho dì Hứa biết nha."