Cậu bé cúi đầu nhìn quả cherry kia, một lúc lâu sau mới mỉm cưới nhận lấy, rồi từ từ rút tay còn lại trong túi quần ra nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, chậm rãi nói: “Anh biết rồi.”
Ngày hôm sau.
Bên trong một studio chụp ảnh tại Quyên Thành.
Người đại diện đã giúp Lục Hàn Chi nhận lời mời quảng cáo dầu gội rất nổi tiếng, nhằm lót đường tuyên truyền cho cô. May mắn là tóc cô đủ dài, trong những bộ phim truyền hình cổ trang trước đây cô tham gia, tạo hình cũng kết hợp tóc thật và tóc giả nên lúc này tiết kiệm được kha khá thời gian nối tóc.
Ánh đèn vòng tròn chiếu vào khuôn mặt cô, có một người chuyên môn phụ trách nâng tóc cô lên, để tạo hiệu ứng thanh lịch và mượt mà trong quảng cáo.
Mất cả buổi sáng mới quay ra hiệu ứng khiến nhà quảng cáo hài lòng, sau khi hoàn thành công việc, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi đi về phía phòng trang điểm. Hôm nay bên cạnh cô chỉ có một trợ lý là chị Ánh đi theo, thấy cô đi ra, chị ấy nhanh chóng bước theo sau và không quên đưa khăn ướt cho cô lau mồ hôi, hỏi: “Cô Lục quay quảng cáo lâu như vậy chắc đói bụng rồi đúng không? Tôi đã gọi đồ ăn đưa đến phòng trang điểm cho cô rồi."
Lục Hàn Chi cầm lấy khăn lau ướt, quay đầu hỏi chị ấy: “Sáng nay chị đã ăn gì chưa?”
Trước kia chị Ánh từng có kinh nghiệm làm trợ lý cho một ngôi sao hạng hai trong ngành và mới chuyển qua làm việc cho cô ấy được vài tháng nên chưa thể hiểu rõ tính cách của Lục Hàn Chi, mặc dù lớn tuổi hơn, nhưng ngày thường chị vẫn rất tôn trọng và cư xử đúng mực cô ấy.
Nghe Lục Hàn Chi nói, cô mỉm cười đáp: “Lúc em quay quảng cáo chị đã ăn một chút bánh quy rồi, yên tâm đi.”
Lục Hàn Chi gật đầu nói: "Đã gần trưa rồi, chúng ta cùng ăn đi."
Chị Ánh nhanh chóng phản ứng và gật đầu đồng ý: “Được thôi, cảm ơn cô Lục."
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi đến phòng trang điểm, người trang điểm riêng của Lục Hàn Chi đến chào bọn họ, Lục Hàn Chi ngồi xuống ghế trang điểm trước gương, đột nhiên giơ tay ra nói chị Ánh đưa lại điện thoại cá nhân cho mình.
Cầm lấy điện thoại, cô không vội mở khóa mà chỉ bật màn hình lên và ngơ ngác nhìn thời gian trên đó, sau khi màn hình tắt, cô lại bật lên, cứ lặp đi lặp lại việc này nhiều lần.
Tommy đã làm người trang điểm cho Lục Hàn Chi từ khi cô ấy mới bắt đầu ra mắt, vào thời điểm đó, Lục Hàn Chi chỉ là một người mới bình thường trong ngành, theo lý thuyết cô ấy không thể có một đoàn đội hoàn chỉnh như vậy được, nên từ đó mọi người bắt đầu đồn thổi rằng cô ấy trao đổi cơ thể của mình để đổi lấy tài nguyên.
Tommy vừa giúp Lục Hàn Chi gỡ lấy lông mi giả ra, vừa cười nói: “Chi Chi à, em đang muốn gọi điện cho ai thế?"
Lục Hàn Chi không đáp lại mà chỉ liếc nhìn anh ta, cặp mắt cười đào hoa quyến rũ bỗng chốc trở nên lạnh lùng, sắc bén, Tommy ngay lập tức ngậm miệng lại, tập trung giúp cô tẩy trang.
Vừa mới tẩy môi xong, chưa kịp tô son mới hay bôi son dưỡng, thì Lục Hàn Chi đã nói: "Được rồi, hai ngươi ra ngoài trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Tommy và chị Ánh nhìn nhau, tắt đèn trong phòng rồi cùng bước ra ngoài.
Trong phòng trang điểm.
Lục Hàn Chi rũ mắt xuống, cuối cùng dùng tay mở khoá vân tay, mở danh bạ điện thoại rồi bấm vào một cái tên gọi đi.
Cô nhìn mình trong gương một lúc lâu, sự mỉa mai phản chiếu trong đôi mắt được màn hình điện thoại chiếu sáng khiến cô khó chịu.
Sau đó cô nhắm mắt lại, áp điện thoại lên tai, không muốn nhìn cô gái trong gương mà cô thậm chí còn cảm thấy coi thường này nữa.
"Xin chào?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hơi khàn, như thể cô ấy chưa tỉnh ngủ hoặc là bị cảm lạnh.
Nghĩ đến khả năng thứ hai, Lục Hàn Chi âm thầm cảnh cáo mình đừng quá quan tâm đến đối phương, rồi nói với giọng điệu thờ ơ:
"Một tiếng sau, gặp nhau ở chỗ cũ."
"Tất nhiên, nếu bây giờ cô có đủ tiền, thì hãy coi như tôi chưa từng gọi cuộc điện thoại này."
Người trong điện thoại do dự một lúc rồi thận trọng hỏi cô: "Xin lỗi, cô có phải là...?"
Lục Hàn Chi: "..."
Lục Hàn Chi ngồi trên ghế, đột nhiên mở mắt ra, khung cảnh nửa tối bao trùm lấy cô, trông giống như vực sâu đang chuẩn bị nuốt chừng cô vậy, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của mình, nhưng cô vẫn có thể đoán được giờ phút này khuôn mặt của cô tối đến mức có thể vắt ra nước.
Lục Hàn Chi tự chế nhạo mình một lúc lâu, rồi mới cúp điện thoại đi.
Đối phương càng tàn nhẫn thì cô càng trở nên lố bịch.
Phía bên kia.
Khương Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai chữ "ánh trăng" trong điện thoại, rồi ngơ ngác quay đầu nhìn xung quanh...
Vẫn là thời không này, vẫn là căn hộ bốn phòng ngủ và hai phòng khách.
Toàn thân cô như bị sét đánh, sau đó cô nhìn lại lịch sử cuộc gọi, nghĩ đến giọng nói trưởng thành, lạnh lùng và mơ hồ có chút quen thuộc ở đầu dây bên kia, cô lập tức bị sét đánh lần hai.